• 7,731

Chương 1619: Anh đã biết từ trước (6)


Nhất định là cô đang nằm mơ...

Trong lòng Thượng Lăng Tư, không ai có thể sánh với Hạ Trường Duyệt, nhưng bây giờ, Thư8ợng Lăng Tư lại cho cô trà mà Hạ Trường Duyệt đã cho ông ta...

Thượng Lãng Tư, trong lòng anh đang nghĩ gì? Dư Tâm Ti3nh rất muốn hỏi người đàn ông này, nhưng thử mấy lần đều không nói nên lời.
Cô có thể cảm nhận rõ được ánh nhìn của người đàn ông.
Ánh nhìn nóng rực như một vệt sáng ấy khiến cô không tự nhiên.
Ngay khi cô sắp không kìm được nữa, ánh nhìn kia lại đột nhiên biến mất...
Cô để cái bát không xuống, rồi mới ngẩng đầu nhìn Thượng Lăng Tư.

Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.

...
Cô đang đuổi khéo mình ư? Thượng Lăng Tự làm như không hiểu, cứ ngồi lì bên giường cô không chịu rời đi, nhìn cô nằm xuống, nhắm mắt lại.
Vết thương trên cổ tay cô đã bắt đầu kết vảy, không còn chảy máu nữa.
Dứt lời, thấy sắc mặt của Dư Tâm Tinh trở nên trắng bệch, Thượng Lăng Tư chỉ muốn và mình hai bạt tai.
Đầu mình bị cửa kẹp sao? Hết chuyện để nói rồi à?
Tôi có thể tự ăn được.
Dư Tâm Tinh nhận lấy bát cơm từ tay Thượng Lăng Tư, cúi đầu, im lặng ăn.
Cô ăn rất chậm, nhưng vẫn cứ ăn, cho đến khi ăn hết cơm trong bát.

Em là mèo hả? Chỉ liếm mấy cái đã nọ.
Sức ăn như thế này, nuôi em mấy tháng nữa cũng không khỏe được.
Dư Tâm Tinh, có phải em hoàn toàn không nỡ rời đi, nên cố tình để bệnh tình của mình ngày càng nặng thêm, đúng không?
Thượng Lăng Tư nói.
Thấy cô hợp tác, sắc mặt của Thượng Lăng Tư dịu xuống đôi chút, tiếp tục đút canh cho cô.
Hai người không ai nói gì, một người đút, một người uống, bầu không khí trong phòng dần trở nên ấm áp...

Tôi no rồi.
Thấy Thượng Lăng Tư còn định đút mình ăn cơm, Dư Tâm Tinh vội nói.
Nhưng máu trong người cô dường như đã chảy khô, sắc mặt cứ tái nhợt không có huyết sắc.
Cô vốn đã yếu ớt, giờ phút này, trông cô giống như lúc nào cũng có thể biến mất không thấy tăm hơi...
Dư Tâm Tinh cứ nằm trên giường, hoàn toàn không ngủ được.
Cô sợ nếu cô hỏi ra, sự hòa hợp hiếm có g9iữa bọn họ sẽ biến thành một giấc mộng.

Há miệng.
Thượng Lăng Tư cầm lấy bát canh từ trên mâm, múc một thìa đút cho6 cô, rất tự nhiên mà nói.
Giọng của Thượng Lăng Tư không được xem là nhẹ nhàng, nhưng Dư Tâm Tinh không khỏi bị kích 5thích bởi hai gói trà kia, thế là cứ há miệng uống canh.
Cô nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi giường mình.
Cảm giác căng thẳng trong lòng Dư Tâm Tinh biến mất, nhưng không hiểu sao trái tim lại hẫng xuống, giống như là khuyết mất một mẩu.
Thượng Lăng Tư đi rồi...
Cô vẫn chưa hiểu được ý của người đàn ông này khi cho cô hai túi trà.

Tại sao cứ phải cho cô hy vọng khi cô đã tuyệt vọng? Chẳng lẽ ông ta không biết, chỉ một hành động lơ đãng của mình cũng sẽ khiến cô hiểu lầm, khiến cô kìm lòng không đặng mà muốn kiên trì sao...

Dư Tâm Tinh cắn môi, đang định ép mình chìm vào giấc ngủ thì trong phòng lại vang lên tiếng bước chân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.