Chương 1674: Tâm bệnh của bạch thần á (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 550 chữ
- 2022-02-16 03:57:15
Dáng vẻ vừa rồi của cô chắc là trông ngốc lắm.
Nghiêm Thư Mạt liều mình bước tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt bà Bạch8.
Nếu có thể sinh thêm mấy đứa giống như nhà bà Tống hàng xóm, bà nằm mơ cũng tỉnh dậy mà cười!
Sinh...
sinh con ấy ạ?
Nghiêm Thư Mạt mở to mắt, ngạc nhiên đến độ không dám nói tiếp.
Năm nay cháu hai mươi mốt tuổi ạ.
Nghiêm Thư Mạt không biết bà Bạch có ý gì, liền ngoan ngoãn trả lời.
Hai mươi mốt tuổi, vừa đủ tuổi đăng kí kết hôn.
Mạt Mạt, cháu có đồng ý giúp bác hoàn thành tâm nguyện cuối cùng không?
Bà Bạch cổ nặn ra hai giọt nước mắt, nắm chặt tay Nghiêm Thư Mạt, lã chã chực khóc.
Con gái bây giờ đều không muốn sinh con sớm.
Cô quýnh đến độ đỏ cả mặt, nhưng vẻ mặt ấy trong mắt bà Bạch lại biến thành cô đang mắc cỡ, thế là bà càng cười tươi hơn.
Mạt Mạt, bác có thể hỏi cháu năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi không?
Bà Bạch hỏi.
Bác gái.
Nãy giờ cô cứ không dám nhìn bà Bạch, bây giờ bà đang ở trước mặt cô, cô không kìm được mà liếc nhìn. 3
Sắc mặt bà nhìn hơi tiều tụy, nhưng khí chất trên người lại rất tao nhã, nhất là đôi mắt của bà, nhìn ai là sẽ khiế9n cho người đó có cảm giác như bị nhìn thấu.
Nhưng Bạch Thần Á là con một, sản nghiệp của nhà họ Bạch lớn như thế, tương lại phải có người kế thừa.
Bà mặc kệ là sinh con trai hay con gái, chỉ cần cho bà làm bà nội là bà đã mãn nguyện lắm rồi.
Lúc này mà sinh con, tuổi trẻ, hồi phục cũng nhanh!
Bà Bạch kích động đến độ suýt ngồi bật dậy trên giường, nhưng thấy mặt Nghiêm Thư Mạt ngạc nhiên thì ho nhẹ hai tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình lại, cố làm ra vẻ vô cùng đáng thương.
Bác chỉ có một đứa con trai là Thần Á.
Bác gọi cháu là Mạt Mạt được không?
Người nhà của cháu đều gọi cháu là Mạt Mạt ạ.
Nghiêm Thư Mạt rất tự nhiên nói tiếp, ngay sau đó mới ý thức được câu này có nghĩa khác, vừa định giải thích thì bà Bạch đã tiếp lời.
Chờ cháu gả vào nhà họ Bạch thì chúng ta là người nhà rồi.
Nghiêm Thư Mạt:
...
Cô chỉ là bạn gái giả mà đã nói đến chuyện cưới hỏi rồi sao? Nghiêm Thư Mạt bối rối, không biết phải nói tiếp thế nào.
Từ nhỏ nó đã thích sống ở ngoài, không ở với bác được lâu.
Bác lẻ loi một mình cũng đã quen, nhưng nhà họ Bạch còn có sản nghiệp lớn, nếu không có người thừa kế, bác chết cũng không có mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nhà họ Bạch...
Tâm trạng khó khăn lắm mới thoải mái của Nghiêm Thư Mạt lại lập tức că6ng thẳng.
Cháu tên là Nghiêm Thư Mạt à?
Bà Bạch nở nụ cười dịu dàng, vươn tay về phía Nghiêm Thư Mạt, để cô đỡ bà5 ngồi dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.