Chương 1685: Giả heo ăn thịt hổ (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 645 chữ
- 2022-02-16 03:57:15
Muốn ăn thì ăn chung...
Bạch Thần Á vẫn chưa có phản ứng gì thì tim bà Bạch đã đập thình thịch.
Đúng rồi, mẹ có chuyện suýt thì quên nói với các con.
Bà Bạch vỗ tay một cái, vẻ mặt ảo não, chợt ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thư Mạt.
Đây là lần đầu tiên Mạt Mạt đến nhà họ Bạch chúng ta.
Ý bác là, dù sao cũng nên thu xếp cho cháu gặp mặt mọi người một lần.
Vì vậy, bác đã chủ động tổ chức một bữa tiệc, định để Thần Á dẫn cháu đến gặp người lớn trong dòng họ một cách chính thức, để mọi người không quá bất ngờ khi tin kết hôn được công bố
.
Có thể cháu chưa biết, nhà họ Bạch là một dòng họ lớn.
Thân bằng quyến thuộc nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Bà Bạch:
...
Người này nhất5 định không phải là con trai của bà...
Con gái bây giờ đều không thích ăn thịt, nói là sợ mập gì đó.
Mạt Mạt muốn ăn thì nên để con bé ăn nhiều chút...
Nghe vậy, Nghiêm Thư Mạt lập tức gật đầu như giã tỏi, đắc ý nhìn Bạch Thần Á.
Lúc này Nghiêm Thư Mạt mới nhớ ra là bà Bạch vẫn còn ở trong phòng ăn.
Cô hơi đỏ mặt.
Anh cố ý!
Thần Á, con không được ức hiếp Mạt Mạt.
Mạt Mạt muốn ăn thịt thì cứ để con bé ăn thịt.
Bà Bạch bông lên tiếng giảng hòa, sau đó bảo quản gia chuyển đĩa thịt trên bàn đến trước mặt Nghiêm Thư Mạt.
Hai hơn một, cô thắng rồi!
Ăn nhiều thịt vào cho mập lên chút, dễ để!
Bà Bạch lại cười tít mắt, nói.
Nghiêm Thư Mạt:
...
Cô vẫn nên tiếp tục dùng bữa thì hơn.
Không phải cô kén ăn, chẳng qua là cô thích ăn thịt và ăn hơn hai phần thôi, vậy mà anh lại nhỏ mọn như vậy, không muốn cho cô dùng bữa...
Nghiêm Thư Mạt chớp chớp mắt rồi gắp một miếng thịt to bỏ vào bát của Bạch Thần Á, cười tủm tỉm nhìn anh, Ra hiệu bằng mắt.
Anh đã ăn rồi, còn em thì sao?
Bạch Thần Á không để ý tới vẻ mặt kì lạ của bà Bạch, nhướng mày nhìn Nghiêm Thư Mạt.
Lúc này Nghiêm Thư Mạt mới miễn cưỡng ăn sạch rau trong bát.
Thấy Bạch Thần Á ngẩn ra, bà Bạch lo9 anh sẽ làm Mạt Mạt sợ, đang định lên tiếng hòa giải thì...
Được, anh ăn với em.
Bạch Thần Á nhìn chằm chằm rau xanh 6trong bát, mắt lóe lên, ngay sau đó rất tự nhiên gắp bỏ vào miệng, nhai chậm rãi.
Nhưng nhìn miếng thịt mà bà Bạch yêu cầu quản gia bỏ vào bát mình, cô lại xấu hổ không dám ăn.
Vừa cầm đũa lên lại nghe bà nói.
Nếu không, thì chắc chắn là bà đang gặp ảo giác...
Ai có thể nhéo bà một cái được không, bà cảm thấy hình như mình đang mơ, cả người nhẹ tênh.
Nhìn con cáo nhỏ ranh mãnh ở trước mặt, anh rất bình tĩnh cầm đũa lên, lại gắp rau bỏ vào bát của cô.
Bạch Thần Á!
Nghiêm Thư Mạt lập tức nổi giận.
Bạch Thần Á khôn8g có bệnh gì, chỉ có bệnh sạch sẽ là nghiêm trọng có tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ ăn đồ ăn của người khác gắ3p cho, nếu ai gắp đồ ăn cho anh trong bàn cơm, vài phút sau là anh có thể trở mặt.
Nhìn đi, tôi hào phóng như vậy, lấy ơn báo oán gắp thịt cho anh, dù sao anh cũng cảm thấy xấu hổ khi gắp rau cho tôi, phải không?
Nhưng Bạch Thần Á là ai chứ? Anh mặt dày từ trước đến giờ.
Nghiêm Thư Mạt:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.