Chương 170: Xem như họ đã hòa nhau rồi
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 662 chữ
- 2022-02-04 08:17:20
Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, lông mày nhíu lại, nhìn chăm chú khuôn mặt như không còn giọt máu của cô.
Những cảm8 xúc trái ngược ánh lên trong đôi mắt của anh.
Thân hình cao lớn của Nghiêm Thừa Trì quay lưng cất bước về phía 3ban công.
Cô nức nở suốt đêm, cuối cùng gục vào ngực anh, không ngừng hỏi anh tại sao, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, thậm chí không cho cô cơ hội đền ơn ba mẹ.
Anh càng im lặng.
Cuối cùng, anh chỉ hé môi nhẹ nhàng nói,
Điều em nên lo lắng bây giờ là làm thế nào để chăm sóc ba mình.
Hai người họ, xem như đã hòa nhau rồi.
Tàn thuốc làm bỏng ngón tay, anh dụi thuốc vào tay vịn ban công.
Đôi mắt đen của anh dán chặt vào người con gái đang nằm trong phòng, như thể muốn nhìn cho đủ một lần.
Nghiêm Thừa Trù cầm tay cô, lặng lẽ siết chặt, nhìn chằm chằm vào gò má trắng bệch của cô, ngón tay dài chậm rãi lướt qua khuôn mặt, vẽ nên đường nét của cô, như thể muốn khắc sâu vào trái tim mình.
Đôi môi mỏng khẽ mở ra,
Em muốn tự do, anh sẽ cho em tự do.
Hạ Trường Duyệt tỉnh dậy.
Trong một khắc, cô nhìn đồ đạc quen thuộc trong phòng với vẻ trống rỗng.
Liếc nhìn thấy có người bên cạnh đang lục lọi đồ đạc, cô căng thẳng, nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện đó là quản gia và một vài người giúp việc thì hơi ngẩn ra.
Cô Hạ, cô tỉnh rồi.
Đây là hành lí của cô.
Tôi đã cho người sắp xếp xong rồi.
Quản gia đứng trước mặt cô, cung kính khẽ nói.
Lễ truy điệu giản dị chỉ là một nghi thức để Hạ Trường Duyệt vĩnh biệt mẹ mình.
Cô đau khổ, vật vã, tiếc thương, anh đều nhìn thấy.
Cô khóc, anh lặng lẽ chăm sóc cô.
Rõ ràng là hận, nhưng không kìm được mà giam cầm cô bên cạnh mình, là vì trong lòng không cam tâm nên gây chuyện.
Nhưng cho đến hôm nay, anh mới nhận ra, nhìn cô đau đớn cũng không hề khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô lấy đi khả năng yêu một người của anh, anh khiến cô bỏ lỡ cơ hội nhìn mặt mẹ mình lần cuối.
Hồi lâu sau, anh thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi.
Toàn bộ tang lễ của mẹ Hạ Trường Duyệt được Nghiêm Thừa Trì sắp xếp, đơn giản, khiêm tốn nhưng vẫn trang nghiêm.
Người thân và bạn bè của nhà họ Hạ đã tránh như tránh tà khi nhà họ Hạ phá sản, bây giờ cũng không cần phải thông báo cho bọn họ nữa.
Anh nhẹ nhàng lấy điếu thuốc ra khỏi túi, khẽ châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Làn khói trắng n9hàn nhạt bao phủ khuôn mặt Nghiêm Thừa Trì, che mờ cảm xúc.
Một tiếng trước, anh vẫn đang căm hận đến tận xương 6tủy vì cô phản bội anh, gần như không thể kiềm chế nổi mình, muốn đẩy cô xuống địa ngục.
Nhưng bây giờ, nhìn cô 5nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt và suy sụp, anh lại thấy xót thương.
An Thần Húc nói đúng một câu.
Những năm qua, anh chưa bao giờ có được thứ anh muốn.
Ông ấy vẫn chưa chết.
Gần như là cay nghiệt mà an ủi.
Hạ Trường Duyệt chủngơ ngác nhìn anh, cả hai nhìn nhau không nói một lời.
Giây tiếp theo, cô ngất đi trong vòng tay anh.
Tại sao phải sắp xếp hành lí giúp tôi?
Hạ Trường Duyệt ngạc nhiên mở to mắt, chưa được tỉnh táo lắm.
Đây là ý của cậu Trì.
Cậu Trì bảo cô trong ngày hôm nay phải rời khỏi biệt thự.
Quản gia nói xong thì đã cho người mang hành lý của cô ra khỏi phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.