Chương 1745: Tam nhi trở về (14)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 660 chữ
- 2022-02-16 04:02:32
Đừng nghĩ là em đang dọa anh, mà em đang tốt bụng nhắc nhở anh đấy.
Đàn ông nhà họ Nghiêm, ngoài em hơi bình thường 8ra, hai người còn lại đều không bình thường.
Dương Thư Trần cười không ngớt miệng.
Vừa dứt lời, Nghiêm Thư Mạt liền3 không nể tình mà hủy đi hình tượng của cậu.
Anh đừng tin nhữ6ng gì nó nói.
Nếu nói Nghiêm Thư Mạt là áo bông nhỏ của Nghiêm Thừa Trì, vậy Dương Thư Trần chắc chắn là đứa con ông trời p5hải xuống để làm ông tức chết.
Ông luôn mong chờ vô cùng với lần mang thai thứ hai của Hạ Trường Duyệt, muốn có thêm một công chúa nhỏ nữa, kết quả ra thằng cu thì thôi đi, lại còn là thằng nhóc vừa ra đời đã chỉ cười với một mình Thượng Lăng Tư...
Từ lúc còn nằm trong tã lót, cậu nhóc thứ ba nhà họ Nghiêm đã rất rất thích Thượng Lăng Tư.
Thế là ông lập tức lấy lý do Tam Nhi quá gần gũi Thượng Lăng Tư sẽ bị dạy hư mà tống cậu qua nước ngoài...
Chị, gì mà giam lỏng chứ? Đó là ba thương em, nhất định phải đưa em qua nước ngoài để tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp của họ, đó là ba kì vọng vào em.
Dương Thư Trần nhíu mày, khoác vai Bạch Thần Á.
Bất kể nói thế nào, trong ba người đàn ông của nhà họ Nghiêm, người có khả năng cho anh mượn sức nhất bây giờ chỉ có em.
Tam Nhi là người nổi loạn nhất trong nhà em.
Từ khi còn nhỏ, n9ó đã không thích theo ba.
Trong cơn tức giận, nó cứ thế mà bị ba em giam lỏng ở nước ngoài.
Em cho anh ba giây suy nghĩ, có muốn mời em làm quân sự của anh không?
Điều kiện?
Bạch Thần Á nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi.
Nghiêm Thư Mạt cứ lần lữa không chịu dẫn anh về nhà cũng là vì sợ ba cô không đồng ý.
Duật Độ có Nghiêm Thư Hãn ủng hộ, anh cũng phải tìm cho mình một người giúp đỡ, nếu không, anh sẽ thua ở vạch xuất phát.
Sau khi biết nói và biết đi thì càng bó tay, tưởng chừng như cậu xem Thượng Lăng Tư là ba ruột của mình vậy, vừa nhìn thấy Thượng Lăng Tư là nhào vào lòng ông.
Cứ thế, nên lây luôn tác phong hết sức thiểu đứng đắn của Thượng Lăng Tư.
Một đứa con trai giành Hạ Trường Duyệt với Nghiêm Thừa Trì đã đủ khiến ông bất mãn rồi, thêm đứa nữa, Nghiêm Thừa Trì tưởng chừng như cứ cách vài phút là có thể tức đến giậm chân.
Đánh với em một trận.
Nếu anh có thể thắng em, em sẽ giúp anh.
Dương Thư Trần nói, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú.
Cú đấm vừa rồi khiến cậu có hứng thú với người trước mặt.
Ở thành phố S, ngoài anh trai cậu ra, đây là lần đầu tiên cậu có thể gặp được người ngang tài ngang sức với cậu.
Nói thế nào cũng phải phân tài cao thấp một trận.
Em đánh không lại anh đâu.
Bạch Thần Á khẽ chau mày, hờ hững nói, không hề khinh thường cậu chút nào, chỉ nói một câu rất thản nhiên.
Vậy phải thử mới biết được.
Dương Thư Trần xoay xoay cổ tay, mắt sáng lên.
Khoan đã, hai người mới gặp mặt đã đánh nhau, bây giờ còn muốn hẹn đánh nhau ư? Chị không đồng ý! Nghiêm Thư Mạt chăn ngang giữa họ, tách bọn họ ra.
Có rất nhiều cách so tài, hai người cứ nhất định phải chọn cách bạo lực vậy sao? Nhỡ bị thương thì làm sao?
Cô vừa dứt lời, Bạch Thần Á liền bế cô lên, đặt xuống cái ghế bên cạnh, xoa đầu cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.