Chương 1749: Tam nhi trở về (18)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 598 chữ
- 2022-02-16 04:02:32
Nhưng ai biết được, hôm nay Dư Tâm Tinh lại đột nhiên mất tích.
Ngay khi nhận được tin, Thượng Lăng Tư vội vã chạy về, nhưng ti8ếc là không tìm được Dư Tâm Tinh, chỉ còn lại căn biệt thự trống rỗng.
Chủ xinh đẹp, cháu là Mạt Mạt, chú biết sức khỏe của cháu không tốt mà đúng không.
Nếu chú đánh cháu hay đá cháu, có thể cháu sẽ xảy ra chuyện, vì thế chú phải suy nghĩ thật kĩ xem là chú còn cần đứa con gái nuôi này không.
Thượng Lăng Tư lật tung cả căn biệt thự, Dư Tâm Tinh kh3ông để lại lời nào đã biến mất.
Thượng Lăng Tư như bị móc rỗng, đột nhiên trầm mặc, sau khi trầm hồi lâu mới bắt đầu kêu người9 đi lấy rượu.
Thượng Lăng Tư hất tay cô ra mấy lần, thậm chí còn trừng mắt nhìn cô.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn như đứa trẻ, ngơ ngác nhìn cô và gọi:
Tâm Tinh.
Nhưng phản ứng của Thượng Lăng Tư rõ ràng là không muốn để Dư Tâm Tinh đi, thậm chí có lẽ ông đã yêu Dư Tâm Tinh tha thiết mà không biết...
Chuyện này phải giúp sao đây?
Nghiêm Thư Mạt cầm cồn và băng gạc, vừa băng bó vết thương cho Thượng Lăng Tư vừa dọa.
Thượng Lăng Tư đã say quắc cần câu, nhưng vẫn vô thức phòng ngự những người đến gần mình.
Uống nửa chừng, ông quyết định đi xuống hầm rượu.
Khi đi ra, ý thức của Thượng Lăng Tư đã trở nên mơ màn6g, chỉ luôn miệng gọi tên Dư Tâm Tinh rồi đập phá căn biệt thự như nổi điên...
Cô ấy yêu ngài Thượng nên mới luôn ở lại nhà họ Thượng không cần danh phận, nhưng bây giờ...
Nhưng bây giờ, Dư Tâm Tinh đã bỏ đi.
Quản gia, bác đi lấy giúp cháu chậu nước ấm tới đây, sau đó lấy cho cháu hộp thuốc nhé.
Mắt Nghiêm Thư Mạt lóe lên, nhẹ giọng nhờ vả.
Quản gia không dám thất lễ, lập tức đi ngay.
Cô Mạt Mạt, tính cách của cô Dư rất dịu dàng, bình thường cô ấy không bao giờ lớn tiếng với ai và đối xử rất tốt với mọi người trong biệt thự.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, cô ấy có sự mạnh mẽ và quật cường.
Nghiêm Thư Mạt ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt đỏ bừng và cau mày trong lúc ngủ mơ của Thượng Lăng Tư, cắn môi rồi dùng khăn ẩm lau mặt và bàn tay bị thương cho ông.
Sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc cho ông.
Có phải đã nói lên rằng, cô ấy đã quyết định sẽ không yêu Thượng Lăng Tư nữa? Một người yêu mình mười tám năm, đột nhiên nói không yêu nữa là chuyện không thể, trừ phi nỗi tuyệt vọng của cô ấy đã tích lũy đến mức tan vỡ.
Một khi chọn buông tay, thì sẽ không quay đầu.
Tự sát...
Nghiêm Thư Mạt giật nảy mình bởi ha5i chữ đó, trừng to mắt không dám tin.
Là tuyệt vọng cỡ nào mới có thể khiến một người thà chết cũng phải rời xa ông...
Nghiêm Thư Mạt nghĩ có lẽ mình sẽ bị đánh, nhưng không ngờ Thượng Lăng Tư vẫn có thể nhận ra cô.
Sau khi trừng mắt với cô mấy lần, cuối cùng ông cũng yên tĩnh ngủ thiếp đi, để mặc Nghiêm Thư Mạt loay hoay lau người cho mình.
Tôi biết là ngài Thượng thương cô Mạt Mạt nhất mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.