Chương 177: Bí mật không thể nói (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 708 chữ
- 2022-02-04 08:17:35
Bây giờ cuối cùng cô cũng đã ra khỏi tầm mắt anh, sao anh có thể đến đón cô được chứ.
Trong lòng anh, e là đã chán ghét cô đến 8cùng cực từ lâu rồi? Hạ Trường Duyệt ngồi vào taxi, báo địa chỉ nhà trẻ, xe liền từ từ chạy đi.
Anh bị điên rồi nên sau khi quay v6ề căn biệt thự trống trải, lại lái xe đến đây.
Bốn năm nay, anh đã quen ở một mình.
Trong căn hộ nhỏ.
Hạ Trường Duyệt dỗ con trai ngủ xong, rồi ôm máy tính đến ngồi lên xô pha trong phòng khách.
Trong đầu cô vẫn lởn vởn hình ảnh chiếc xe cô nhìn thấy khi từ đoàn làm phim về nhà.
Cô cắn môi, hai tay chống cằm, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại trên bàn trà.
Nếu đã không ai nợ ai, thì giữa họ không còn bất cứ mối liên hệ gì nữa.
Cậu Trì, tôi thấy hướng đi của chiếc taxi cô Hạ ngồi có vẻ như không phải đường đến nhà họ An, có cần đi theo xem thể nào không?
Trợ lý Kim nhìn ông chủ nhà mình đang rối rắm, buột miệng đề nghị.
Đi điều tra xem An Thần Húc đang làm gì, sao lại để cô ấy một mình làm thêm giờ muộn đến thế này?
Nghiêm Thừa Trì thu lại ánh mắt dữ dằn, nói từng chữ một.
Không đợi trợ lý phản ứng, anh lại lạnh lùng cất tiếng,
Thôi, không cần nữa.
Cô sống chết thế nào đã không còn liên quan gì đến anh nữa rồi.
Cô đặt điện thoại về lại bàn trà, bắt đầu tập trung sửa bản thảo.
Một phút trôi qua...
Tại ngã rẽ trên đường, một chi3ếc xe hơi màu đen đỗ dưới bóng cây.
Cửa xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt u ám nhưng vô cùng quyến rũ của người đàn ông.
9
Ánh mắt gợi cảm dán chặt vào chiếc xe taxi biến mất ngay góc đường, dần trở nên dữ dội.
Nghe vậy, ánh mắt Nghiêm Thừa Trì lóe lên, lập tức ngẩng đầu.
Trong đầu anh vụt qua một ý nghĩ, nhưng không kịp nắm bắt được nó là gì.
Bất giác, Hạ Trường Duyệt đã sửa đến nửa đêm, đến khi cô hoàn hồn, mới phát hiện ra là đã rất khuya rồi.
Cô đưa tay với lấy điện thoại, nhưng phát hiện không hề có tin nhắn mới.
Ba phút trôi qua...
Ba giờ trôi qua.
Anh nhăn mày,
Không cần, về biệt thự.
Cô không thích anh cho người theo dõi cô.
Liệu cô có thể gọi điện cho anh hỏi thử được không? Quan hệ hợp đồng của họ tuy đã được xóa bỏ, nhưng đám tang mẹ cô đều do một tay Nghiêm Thừa Trì lo liệu có phải cô còn nợ anh một tiếng cảm ơn! Chỉ là bây giờ anh ghét cô như vậy, nhìn thôi cũng thấy ghê tởm, liệu anh có đồng ý nghe điện thoại của cô không? Chần chừ vài giây, Hạ Trường Duyệt với tay cầm điện thoại lên, soạn một dòng tin nhắn, gửi đi.
Phù!
Nhìn tin nhắn được gửi đi thành công, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Tim hơi nhói đau.
Hạ Trường Duyệt để điện thoại bên cạnh, lại dồn sự tập trung vào bản thảo, tiếp tục sửa đến sáng.
Anh không trả lời tin nhắn của cô.
Quả nhiên, anh đã chán ghét cổ quá rồi, chán ghét đến mức không muốn có bất cứ liên hệ gì với cô nữa.
Người cô vô cùng mệt mỏi nhưng đầu óc lại cực kì tỉnh táo.
Nhìn bản thảo chi chít chữ trên máy tính, cô không đọc được chữ nào vào đầu.
Cô chẳng qua chỉ xen vào cuộc sống5 của anh một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng lại dễ dàng để lại dấu vết khó phai.
Căn biệt thự rộng lớn, chẳng qua chỉ thiếu đi một người, nhưng lại trông thật hoang vắng và trống trải.
Sáng sớm, đưa Hãn Hãn đến nhà trẻ xong, cô mới vội vàng chạy đến đoàn làm phim.
Chào buổi sáng, biên kịch Hạ.
Nhân viên bố trí cảnh quay vừa nhìn thấy cô liền lịch sự chào hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.