Chương 1796: Em là người anh muốn giữ lại nhất (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 666 chữ
- 2022-02-16 04:07:50
Ngài Thượng, ngài đã đi tìm người cả ngày, chưa ăn miếng cơm nào.
Tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị một vài món cho ngài, dù gì ngài cũng nên8 ăn một chút, nếu không, chưa kịp tìm thấy cô Dư, sức khỏe của ngài đã suy sụp trước rồi.
Quản gia bưng bữa tối, lo lắng đứng ở cửa phòng.
Từ khi Dư Tâm Tinh mất tích, cả biệt thự nhà họ Thượng như bị bao phủ trong mây mù vậy.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nếu không tìm được Dư Tâm Tinh, trước khi nhà họ Thượng xảy ra xung đột, e rằng đã có người thừa nước đục thả câu rồi.
Tự trách...
Cô ấy biết tự trách sao?
Ngài Thượng, lúc còn ở đây, cô Dư không thích nhất là ngài vì công việc mà không quan tâm đến sức khỏe của mình.
Nếu cô ấy biết ngài không ăn uống vì cô ấy, cô ấy nhất định sẽ tự trách...
Trước ánh mắt dữ tợn của Thượng Lăng Tư, quản gia không dám nói tiếp, bèn xoay người bưng đồ ăn đi.
Trước mắt Thượng Lăng Tư đều là hình bóng của Dư Tâm Tinh...
Mười tám năm, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt, bọn họ đã ở bên nhau lâu đến vậy rồi.
Thượng Lăng Tư thích ăn cơm nhà nấu, đầu bếp trong biệt thự không thể chế biến được hương vị đó, cô liền mày mò học nấu.
Thượng Lăng Tư không nỡ để cô làm mình đau tay, nhưng cô chỉ cười dịu dàng, lại cố chấp nhận lúc ông không có ở nhà bèn lén học...
Cô chỉ cần con, bất kể lúc nào, cô ấy cũng coi con quan trọng hơn Thượng Lăng Tư ông.
Thượng Lăng Tư cầm chai rượu đi ra ban công, ngồi trên tấm thảm Tatami mà Dư Tâm Tinh thích nhất.
Cửa phòng lại đóng lại, trong căn phòng lớn như một thế giới tách biệt.
Thượng Lăng Tư đi tới, lấy một chai rượu vang từ trong tủ rượu ra, mở nắp, không thèm lấy ly mà để luôn lên miệng tu ừng ực.
Trước đây, cô rất thích ngồi ở đây chờ ông tan làm.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cô sẽ mừng rỡ bỏ gối ôm, chạy tới ôm chầm lấy ông, hỏi ông đi làm về có đói không muốn ăn gì, cô sẽ đi nấu...
Thượng Lăng Tư chưa bao giờ nghĩ tới, quen với sự chăm sóc của một người giống như nghiện vậy, một ngày không có cô ở bên, Thượng Lăng Tư như một cái xác không hồn, trái tim luôn trống rỗng.
Thượng Lăng Tư ngẩng đầu, uống hết sạch chai rượu vang rồi nằm xuống tấm thảm Tatami, nhắm mắt lại.
Từ giây phút quyết định rời khỏi nhà họ Thượng, cô đã lựa chọn từ bỏ tất cả, sao có thể bởi vì đau lòng cho ông mà tự trách được?
Cô không cần ông nữa.
Thượng Lăng Tư thậm chí không đến Tập đoàn9, cứ dẫn theo vệ sĩ đi tìm người không biết ngày đêm, ngay cả trưởng bối trong nhà họ Thượng nghe chuyện đến hỏi thăm, ông cũng từ chối không g6ặp.
Rất nhiều người của nhà họ Thượng không hài lòng với việc ông vì một người phụ nữ mà bỏ bê tình hình của Tập đoàn Thượng thị, nhưng5 vì e dè khí thế mạnh mẽ của Thượng Lăng Tư, họ không dám nói gì.
Từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô đều như khắc sâu vào đầu Thượng Lăng Tư.
Nhưng hình ảnh mà Thượng Lăng Tínhớ rõ nhất, là hình ảnh cô nắm lấy góc áo của ông, gào lên với ông,
Thượng Lăng Tư, tôi hận anh!
Đó là lần đầu tiên một người dịu dàng và ngoan ngoãn như cô nói chuyện với ông bằng giọng điệu quyết tuyệt như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.