Chương 1812: Ra tay trước để giành lợi thế (9)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 641 chữ
- 2022-02-17 03:56:53
Vừa đi tới cửa phòng, họ đã thấy Dư Tâm Tinh vừa mới tỉnh đang nóng lòng muốn xuống giường.
Cô nằm xuống đi, đừng cử động! Bác sĩ 8nói cô bị động thai đấy.
Bà Bạch không kịp tiến đến ngăn cản, vội lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, Dư Tâm Tinh khựng lại, ngoảnh đầu3 nhìn hai người đang cùng tiến về phía mình.
Bâ6y giờ cô đang ở nhà họ Bạch tại thành phố Z.
Cô yên tâm, chúng tôi đều không phải người xấu.
Như biết Dư Tâm Tinh đang nghĩ gì, b5à Bạch cười và nói.
Bà vừa dứt lời, Dư Tâm Tinh hơi ngẩn ra.
Thấy tay cô lạnh ngắt, bà hơi nhíu mày.
Có phải cô có chuyện gì không?
...
Dư Tâm Tinh thấy bà Bạch giản dị và gần gũi, lại nhìn sang ông Bạch nãy giờ không nói gì, chỉ thân mật đứng ở sau lưng bà Bạch, mắt cô lóe lên, cắn môi như đang do dự, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
Cảm ơn ông bà.
Lời cảm ơn này là lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng cô.
Tôi tên Dư Tâm Tinh, tôi không có người thân.
Dư Tâm Tinh ngẫm nghĩ rồi khó khăn trả lời.
Dù cô không biết nhà họ Bạch, nhưng nhìn hai người ăn vận sang trọng và khí chất hơn người ở trước mặt, cô đoán chắc họ không phải người tầm thường.
Không phải người tầm thường thì có thể họ sẽ quen biết Thượng Lăng Tư.
Cô nhớ Thượng Lăng Tư từng nói với cô: Ở trong nước, giữa các dòng họ lớn, tuy có thể không hợp tác, nhưng ít nhiều cũng có mối liên hệ và có lúc cần giao thiệp.
Cô không thể để cho bất cứ ai biết cô đã trốn đến thành phố Z...
Dư Tâm Tinh nắm chặt chăn,
Cô không có người thân ư? Vậy cha của con cô đâu?
Bà Bạch sửng sốt, ngạc nhiên nhìn cô.
Nhận ra người đàn ông trung niên chính là người mà cô đã cầu cứu ở sân bay, cô lập tứ9c quay đầu quan sát nơi mình đang ở một vòng.
Trong mắt lộ vẻ bàng hoàng và bất an.
Là chồng tôi đã cứu cô về.
Lúc ấy, cô cùng đường mới làm ra chuyện điên khùng như thế, cầu cứu một người lạ.
Không ngờ, người đó không những không coi cô là kẻ tâm thần, mà còn đưa cô về nhà mình và sắp xếp bác sĩ cho cô.
Cô tên là gì? Có cần chúng tôi giúp cô liên hệ với người thân của cô không?
Thấy nãy giờ Dư Tâm Tinh không nói gì, bà Bạch lại hỏi.
Chợt nghĩ đến lời bà vừa nói, cô vội đưa tay sờ bụng mình.
Con của cô không sao, may mà trên chuyên cơ của nhà họ Bạch có bác sĩ, nhờ vậy mới có thể cứu chữa cho cô kịp thời.
Nhưng cô không biết tình trạng sức khỏe của mình sao? Cô đang mang thai mà sao người nhà của cô lại yên tâm để cô đi ra ngoài một mình vậy?
Bà Bạch bảo ông Bạch đẩy xe lăn của mình đến bên giường, rồi nắm chặt lấy tay của Dư Tâm Tinh.
...
Nhưng Dư Tâm Tinh chỉ cắn môi, không muốn nói thêm gì.
Con của cô, từ giây phút cô mang thai, đã định là không có cha rồi.
Ba của nó không cần nó...
Nếu cô không muốn nói, tôi cũng không làm khó cô.
Nhưng nếu cô không có người thân, lại ở một thành phố xa lạ thế này, cô rời đi tôi cũng không yên lòng.
Hay là trước mắt cô cứ ở lại đây đi.
Bà Bạch nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Dư Tâm Tinh lắc đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.