Chương 1905: Từ trước đến giờ đều là anh(4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 624 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Chào bác.
Cậu và Mạt Mạt quen nhau thế nào?
Nghiêm Thừa Trì ngồi yên trên ghế, không đứng dậy, lười biếng bắt tréo đô8i chân thon dài, dựa cả người vào lưng ghế, một tay chống đầu, chăm chú quan sát Bạch Thần Á từ trên xuống dưới.
Vẻ ngoài xuất chúng, không quan tâm hơn thua.
Dám cướp công chúa nhỏ của ông, còn dám tự dẫn xác đến để ông chỉ9nh đốn, có trách nhiệm và sự quyết đoán.
Người thừa kế đời này của nhà họ Bạch ấy thế mà có thể liều một phen vì6 con gái của ông.
Lần thứ hai là trong buổi xem mắt ở nhà hàng.
Phải nói là buổi xem mắt của cô.
Vì theo dõi Phương Vĩ nên anh mới đi vào nhà hàng ấy, không ngờ lại gặp được cô ở đó...
Bánh ngọt?
Mặt Nghiêm Thừa Trì đen lại.
Đen hoàn toàn.
Từ khi ông biết công chúa nhỏ của mình thích ăn quà vặt, ông đã mơ hồ lo lắng, khi cô lớn lên, có khi nào sẽ bị người ta lừa mất chỉ vì một miếng bánh không?
Bây giờ điều đó đã thành sự thật rồi sao?
Thưa bác, vốn dĩ cháu quen biết Mạt Mạt chỉ là tình cờ, không phải là sắp đặt.
Lúc ấy, cháu không hề biết cô ấy là cô Cả của nhà họ Nghiêm.
Bạch Thần Á nói một cách chân thành.
Lần đầu tiên anh gặp Nghiêm Thư Mạt là trong hội nghị thường niên của Tập đoàn Nghiêm thị.
Cuối cùng, miếng bánh bị cô ăn mất, nhưng anh lại cưỡng hôn cô để tránh Phương Vĩ...
Bạch Thần Á mấp máy môi, nhớ lại cảnh tượng lần đầu anh và Nghiêm Thư Mạt gặp nhau, trong đôi mắt đen láy đều là tình cảm nồng nàn.
Lúc ấy anh vội vàng đuổi theo Phương Vĩ, thậm chí đã không nghiêm túc xin lỗi cô vì hành vi lưu manh của mình, Nếu anh biết, về sau anh sẽ yêu cô, anh nhất định sẽ không màng đến Phương Vĩ mà ôm hôn cô thêm lát nữa...
Nhờ một miếng bánh ngọt trong hội nghị thường niên của Tập đoàn Nghiêm thị ạ.
Nói đến đây, á5nh mắt của Bạch Thần Á trở nên dịu dàng, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh mình đi theo Phương Vĩ vào hội nghị thường niên của Tập đoàn Nghiêm thị.
Khí đó, trong mắt anh chỉ có mục tiêu và nhiệm vụ của bản thân, hoàn toàn không chú ý mình đã lấy mất chiếc bánh mà một cô gái thích.
Và cũng vì miếng bánh đó, cô ấy đã theo anh suốt đoạn đường để giành lại nó.
Như thể có thứ gì đó dẫn dắt anh từ nơi sâu thẳm, để bọn họ gặp được nhau hết lần này đến lần khác vậy.
Anh không hiểu sao, một cô gái thanh thuần và xinh xắn như cô còn phải cần đi xem mắt.
Dưới tình thế cấp bách, anh ngồi vào vị trí đối diện cô và bị cô nhầm là đối tượng hẹn hò.
Cô còn gọi cho anh một bàn đầy bánh ngọt.
Lúc ấy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Nhiều bánh như này, cô bé này thật sự có thể ăn hết sao? Nhưng khi Phương Vĩ sắp đi, anh chưa kịp nói gì với cô đã đứng dậy rời đi.
Cô nắm lấy tay anh, nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Ánh mắt như đứa trẻ bị ai đó ức hiếp, muốn nói gì đó với anh, nhưng anh lại tưởng cô đang trách anh không trả tiền, thế nên anh để lại tiền bánh và đuổi theo Phương Vĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.