Chương 1912: Từ trước đến giờ đều là anh(11)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 536 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Không có gì, chỉ là anh nhớ lại một vài hình ảnh thường xuyên mơ thấy mà thôi.
Bạch Thần Á trả lời.
Đúng thế.
Thường xuyên mơ thấy8.
Mạt Mạt, anh có một cách có thể khiến ba em đồng ý cho chúng ta kết hôn.
Cách...
cách gì?
Nghiêm Thư Mạt bị anh vậy trong lòng, nhìn anh bằng đôi mắt mờ mịt, sống lưng đột nhiên trở nên lạnh toát trước ánh mắt sâu thẳm của anh.
Sao cô có cảm giác, hình như không phải chuyện tốt lành gì...
Cô cổ mở mắt nhưng thật sự quá mệt mỏi, chỉ rên một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đến khi cô tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai.
Cô ngủ một giấc đến rạng sáng, mơ mơ màng màng ngồi dậy, gãi cái đầu rối bù rồi đi vào toilet.
Ừm!
Bạch Thần Á không nói gì mà tiếp tục hôn cô, đè cô xuống giường, dùng hành động để giải thích.
Nghiêm Thư Mạt ngủ một giấc rất say.
Trong lúc mơ màng, hình như cô nghe Bạch Thần Á nói gì đó với cô.
Đôi khi, anh tự hỏi, liệu có một người như vậy thực sự xuất hiện trong cuộc đời anh, nhưng anh lại quên mất hay không? Nhưng ch6uyện từ nhỏ đến lớn anh đều nhớ, không cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì.
Hình ảnh thường xuyên mơ thấy? Là người sao?
Thấy sắc mặt anh5 khó coi, Nghiêm Thư Mạt tưởng rằng anh nhớ đến chuyện gì đó không hay, bèn xoa mạnh mặt anh, muốn phân tán sự chú ý của anh.
Một giây sau, Bạch Thần Á lật người, đè cô dưới người mình, cúi đầu hôn cô.
Đang định rửa mặt thì thoáng thấy dấu hôn trên cổ,người cô bỗng cứng đờ! Tiêu rồi...
Dấu hôn rõ ràng như vậy, nếu bị ba cô trông thấy, nhất định sẽ biết đêm qua trong phòng cô có người.
Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cả ngày hôm nay cô phải ở lì trong phòng? Nhưng dù ở lì trong phòng cả ngày, dầu hồn này cũng không biến mất...
Trước khi gặp Nghiêm Thư Mạt, hầu như ngày nào anh cũng ngủ mơ, hễ mơ, anh sẽ mơ thấy cùng một cô bé.
Thậm chí còn mơ thấy mình n3ói chuyện với cô bé ấy.
Nhưng anh chỉ có thể nghe thấy giọng của mình, chứ không nghe được cô bé ấy nói gì, cũng không nhìn thấy dáng dấp c9ủa cô bé...
Chẳng lẽ, cô nói là bị muỗi đốt? Nhưng nhà cô có con muỗi to thế sao?! Nghiêm Thư Mạt thẩm mắng Bạch Thần Á rồi vội trở vào phòng nghĩ cách.
Cố vất vả dùng phần che đi, nhưng nhìn sao cũng thấy không yên lòng.
Ba của cô lợi hại như vậy,lỡ như bị nhìn ra...
Nghiêm Thư Mạt ngẫm nghĩ rồi lấy một chiếc khăn lụa trong tủ quần áo quần lên cổ.
Vừa quấn xong, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.
Nghiêm Thư Mạt ngẩng đầu nhìn vào gương một chút, chắc chắn rằng không nhìn thấy gì mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra mở cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.