Chương 1952: Điều xấu hổi (15)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 630 chữ
- 2022-02-17 04:12:57
Trong phòng bệnh VIP rộng rãi bỗng chốc vắng lặng.
Ngay cả hơi thở trong không khí cũng trở nên khác lạ.
Bạch Thần Á, vừa rồi b8ác gái nói vậy là sao? Bác ấy nói chúng ta sao?
Thấy ông bà Bạch tức tốc đi mất, Nghiêm Thư Mạt chỉ vào mặt mình, lấy làm khó hiểu mà hỏi Bạch3 Thần Á.
Hồi bé chúng ta đã quen nhau sao?
...
Bạch Thần Á ngồi đơ người trên giường bệnh, sắc mặt khó coi.
Chẳng lẽ anh thích cô gái kia đến mức ngay cả người nhà của anh cũng biết sao?
Từ trước đến giờ anh chưa từng nói với người khác dáng vẻ của cô bé đó, vì anh hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ của cô bé ấy, cô bé chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh...
Giọng nói hấp dẫn của Bạch Thần Á có chút bất an, hai tay anh nắm thật chặt tay của Nghiêm Thư Mạt, sợ cô nghe ra điều gì đó sẽ không nghe anh nói hết mà quay người bỏ đi.
Vì vậy, anh không tiếp tục truy đến cùng nữa.
Sau khi gặp được Nghiêm Thư Mạt, giấc mơ đó đã biến mất một cách kì lạ.
Hoặc lỡ cô giận quá, quay đầu bỏ chạy, bây giờ anh đang trong tình trạng nửa tàn phế, sẽ không đuổi theo được... 5
Còn khả năng cô sẽ mừng như điên, hớn hở nhào vào lòng anh, nhận nhau với anh, anh vẫn nên đừng nghĩ tới thì hơn.
Lúc ấy, sau khi nghe bác sĩ nói xong, phản ứng đầu tiên của Bạch Thần Á là nghĩ đến việc mẹ anh kể rằng anh thường bị bắt cóc khi còn nhỏ.
Thế là anh coi đó như điều hiển nhiên, là vì anh từng trải qua điều kinh hãi, nên tự giác quên đi một số chuyện không hay.
Nhưng mỗi lần kiểm tra sức khỏe, bác sĩ đều nói với anh là sức khỏe của anh rất tốt, không có bệnh gì.
Anh thường xuyên gặp ác mộng là vì não bộ hoạt động quá độ, hoặc là khi còn bé đã trải qua chuyện gì không vui, nên để lại ám ảnh tâm lý.
Bạch Thần Á điềm tĩnh nói.
Mạt Mạt, em còn nhớ anh đã từng nói với em là anh thường mơ thấy một cô bé không?
Bạch Thần Á trầm ngâm một lát, rồi nói với vẻ sâu xa.
Anh vừa dứt lời, Nghiêm Thư Mạt lập tức nhớ tới chủ đề mà lần trước họ chưa nói xong.
Anh vừa bị Nghi9êm Thừa Trì tẩn cho một trận, bây giờ thực sự không phải là thời cơ tốt để nói thật.
Lỡ Mạt Mạt tức giận, muốn đánh anh một trận, chưa 6chắc anh đã chịu nổi.
Đủ mọi nhân tố bất lợi đều ở đây, anh thực sự không có can đảm để nói thật với cô.
Chưa kể, hiện tại anh không phải là người duy nhất biết chuyện này, nếu lỡ may để Mạt Mạt nghe được từ miệng người khác...
Cô lườm anh.
Cô chỉ hỏi là vừa rồi mẹ anh nói gì thôi, đang yên đang lành, tự nhiên anh nhắc đến cô gái kia làm gì?
Có phải em cảm thấy rất lạ đúng không? Tại sao lần nào nằm mơ, anh cũng mơ thấy một người không rõ bóng dáng? Anh cũng như em, cũng cảm thấy rất lạ.
Những năm qua, không phải là anh chưa từng thử đi tìm câu trả lời.
Bấy giờ, anh càng thêm khẳng định, những chuyện đó đều là chuyện không quan trọng.
Biến mất càng tốt.
Chẳng lẽ không phải?
Nghiêm Thư Mạt chớp mắt, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.