Chương 2005: Thế giới của anh chỉ có mình em (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 582 chữ
- 2022-02-18 03:32:00
Ừ.
Nghiêm Thư Hãn lạnh nhạt trả lời, rồi không nói nữa.
Hả?
Chỉ mất chưa đầy nửa giờ lái xe, nhưng anh lại cố tình lái xe mất một giờ.
Lúc xe dừng lại ở trang viên nhà họ Nghiêm, Dịch Tiểu Linh ngồi trên ghế lái phụ không trụ nổi đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, anh mới đưa ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, rồi vuốt sang cái mũi nhỏ xinh của cô.
Ưm...
Dịch Tiểu Linh bị nhột mũi, hít mũi một cái, lông mày càng nhíu chặt hơn, giống như cô sắp tỉnh lại.
Hơi lạnh trên người từ từ biến mất theo thời gian.
Khoảng cách từ bệnh viện về nhà họ Nghiêm cũng không quá xa.
Cô dựa vào ghế, hơi cuộn người lại, ngủ rất sâu, lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại chóp chép miệng.
Gương mặt xinh đẹp ngược sáng, nổi lên một lớp lông tơ như một đứa trẻ.
Nếu cô không cần anh nữa, vậy vì sao khi ngủ say, cô lại gọi tên anh...
Vô số nghi vấn tràn thi nhau dấy lên trong đầu anh.
Song bây giờ, cô đã không thể công khai ngắm nhìn anh được nữa.
Thời gian dần trôi, Dịch Tiểu Linh nhận thấy rằng sắc mặt của Nghiêm Thư Hãn hình như đã bớt khó coi hơn trước, ngay cả khóe miệng cũng từ từ cong lên, như cười như không...
Chỉ nói một chữ là xong rồi sao?
Không phải anh nên nói cho c8ô biết, rốt cuộc là tình trạng của thím nhỏ như thế nào sao? Phản ứng của anh lạnh nhạt như vậy là vì không muốn nhắc đến bệnh tình của Dư Tâm Tin3h, hay là vì không muốn nói chuyện với cô? Sớm biết thế cô đã không hỏi, hỏi xong không nhận được câu trả lời, đã thế còn bị lạnh nhạt.
Nghiêm Thư Hãn quay đầu gương mặt ngủ say của cô, buông vô lăng ra, không gọi cô dậy mà cũng không xuống xe.
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng lắng đọng.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy hoàn toàn được thừa hưởng từ Nghiêm Thừa Trì, mỗi m5ột đường nét đều như được tạo hóa cẩn thận chạm khắc, không tìm ra chỗ nào sai sót.
Trước kia, lúc rảnh rỗi, cô rất hay ngắm nhìn anh.
Nhưng cuối cùng, cô lại chỉ lầu bầu một câu,
Chồng bé nhỏ à, em buồn ngủ quá.
Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại như một cú đấm, đấm mạnh vào ngực Nghiêm Thư Hãn.
Tâm trạng của anh đang vui sao?
Nghiêm Thư Hãn liếc nhìn Dịch Tiểu Linh từ khóe mắt, thoáng thấy sắc mặt của cô mờ mịt, thỉnh thoảng lại nhìn lén anh, độ cong nơi khóe miệng càng lộ rõ.
Dị9ch Tiểu Linh lại lần nữa cúi đầu xuống, nhìn ngón tay của mình, cuối cùng cũng không kìm được mà nhìn sang Nghiêm Thư Hãn.
Anh rất đẹp tra6i, là kiểu đẹp trai không thể tả hết bằng lời.
Tưởng rằng nhìn lâu, sớm muộn gì cô cũng sẽ chán.
Nhưng cô nhìn nhiều năm như thể cũng không chán, ngược lại còn càng ngắm càng thấy anh đẹp trai.
Cô không mở mắt, nhưng cô vẫn biết người ở bên cạnh cô lúc này là anh.
Trong giấc mơ của cô, người mà cô mơ thấy không phải là Oddy Witley, mà là anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.