Chương 2169: Đánh cược! (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 597 chữ
- 2022-02-18 03:48:13
Vũ Giai.
Dịch Tiểu Linh đỡ cô ấy, vội vàng an ủi:
Cậu đừng nghĩ bậy bạ, chắc là Mạnh Lương Phong chỉ tức giận vì vừa rồi cậu không 8nghe điện thoại thôi, không nhất định là...
Không! Nhất định là anh ấy đã biết, nếu không đã chẳng quát tớ, anh ấy chưa bao giờ nhì3n tớ bằng ánh mắt như vậy, nhất định là Lâm Hân, ban nãy Lâm Hân gặp tớ ở bệnh viện, có phải cô ta gọi cho Mạnh Lương Phong hay không9, cô ta là lãnh đạo trực tiếp của Mạnh Lương Phong!
Mạnh Lương Phong cứ thế mà đi, anh ấy ghét bỏ tớ, anh ấy chê tớ dơ bẩn,6 có phải không?
Văn Vũ Giai hoảng hốt nắm chặt tay Dịch Tiểu Linh, nước mắt bỗng chốc trào ra.
Tiểu Linh, tớ nên làm gì đây5?
...
Dịch Tiểu Linh không ngờ tới mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Cô nhìn thấy bạn tốt của mình đang suy sụp như thấy bản thân mình trong quá khứ.
Cô chẳng thốt lên nổi câu nào nữa, chỉ có thể đưa hai tay ôm lấy cô ấy, cố kìm nén sự sợ hãi nơi đáy lòng, đỡ cô ấy vào nhà.
Cậu ngồi trước đi đã, tớ đi rót cho cậu ly nước.
Chẳng mấy chốc Dịch Tiểu Linh đã bưng một ly nước quay lại, dúi vào tay Văn Vũ Giai rồi mới lấy điện thoại ra, định gọi cho Mạnh Lương Phong.
Ít nhất cũng phải biết bây giờ anh ta ở đâu.
Cuộc gọi được kết nối, nhưng vẫn không có ai nhận.
Cô bật khóc theo Văn Vũ Giai, tiếng khóc dần to hơn.
Cô cũng không biết bản thân đang thương cho bạn hay là khóc cho mình.
Mặt cô ấy trắng nhợt đến mức gần như trong suốt, hai môi phát run, cổ họng nghẹn ngào:
Tiểu Linh, cậu nói thật cho tớ biết, có phải anh ấy sẽ không trở về nữa? Tớ biết tớ dơ bẩn, anh ấy không chấp nhận được có phải không?
Chúng tớ vừa mới kết hôn, đổi lại là người đàn ông nào khác thì cũng sẽ không chịu nổi việc người vợ mới cưới của mình trở nên ô uế, chắc chắn anh ấy không chấp nhận được.
Vũ Giai, cậu bình tĩnh một chút, cậu còn có tớ, tớ sẽ luôn ở bên cậu.
Dịch Tiểu Linh để ý đến chuyện gì khác nữa, ngồi xuống ghế, ôm người bạn đang suy sụp của mình vào lòng.
Văn Vũ Giai ngồi trên sofa, hai tay dùng sức ôm ly nước ấm, ngón tay siết chặt đến mức bắt đầu trắng bệch nhưng cô ấy lại như đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không chịu buông ra.
Hai mắt cô ấy nhìn về phía Dịch Tiểu Linh với vẻ mong ngóng.
Có lẽ anh ấy quá tức giận nên mới không để ý điện thoại, Vũ Giai, đợi lát nữa rồi chúng ta gọi lại.
Choang...
Ly nước trên tay Văn Vũ Giai trượt xuống, dòng nước ấm áp văng tung tóe đầy đất.
Cảm giác bất lực này, một năm trước cô đã trải qua, cả đời cũng không quên được...
Rừ rừ...
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Dịch Tiểu Linh ngẩn ra, vội vàng cầm lấy điện thoại di động.
Nhất định là Mạnh Lương Phong gọi lại rồi...
Cô vừa dứt lời, thoáng nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, thân thể bỗng cứng đờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.