Chương 2195: Món quà tốt nhất (13)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 634 chữ
- 2022-02-18 03:48:13
Rõ ràng anh đang gần ngay trước mắt nhưng lại có vẻ cao quý đến mức không thể xúc phạm.
Khi đối diện với ánh mắt của 8Dịch Tiểu Linh, Nghiêm Thư Hãn liền đứng thẳng lên.
Ngay sau đó, ánh mắt anh tôi lại khi thấy cô chuẩn bị lùi về phò3ng:
Dịch Tiểu Linh, em đã nói là sẽ không trốn tránh anh nữa.
Em không trốn, em muốn thay quần áo, bằng không làm sao em 9ra ngoài với anh được?
Dịch Tiểu Linh vốn đã lùi được một nửa lập tức cứng đờ người khi nghe vậy, sau đó ngẩng đầu hỏi ngượ6c lại anh.
Nghiêm Thư Hãn đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mắt một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn sang quản gia còn chưa kịp bỏ đi ở bên cạnh.
Hôm nay cô chủ nhà mấy người đã xảy ra chuyện gì thế?
Quản gia:
...
Ý tôi là có phải hôm nay em ấy có chuyện gì vui không?
Nghiêm Thư Hãn đổi cách hỏi khác.
Chọc giận ông chủ có tính không?
Quản gia rối rắm nửa ngày trời mới nặn ra một câu.
Câu hỏi này biển người sững sờ thành Nghiêm Thư Hãn.
Anh nhìn chăm chú vào người trước mặt với án5h mắt phức tạp, dường như đang nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.
Suyt, đừng lớn tiếng, hình như hôm nay ba em ở nhà, anh chờ em vài phút, em thay đồ nhanh thôi.
Dịch Tiểu Linh nói dứt câu bèn khép cửa phòng lại.
...
Nghiêm Thư Hãn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều cùng tìm tòi.
Hôm nay cô thật sự rất khác.
Trên mặt em có thứ gì hả?
Dịch Tiểu Linh bị nhìn đến mất tự nhiên, không nhịn được giơ tay sờ mặt mình.
Anh đến đón em là để dẫn em qua đó xem bọn họ phải không?
Ừ.
Nghiêm Thư Hãn ngẩng đầu nhéo nhéo mặt cô, sau đó khởi động xe lái khỏi nhà họ Dịch.
Lúc hai người đến nhà Văn Vũ Giai thì Mạnh Lương Phong vẫn đang nằm trên giường, không dậy nổi.
Sao lại nghiêm trọng đến vậy?
Dịch Tiểu Linh bị gương mặt trắng như tờ giấy của Mạnh Lương Phong dọa hết hồn.
Cô vốn tưởng rằng anh ta chỉ giả vờ, nhưng giờ xem ra là bị bệnh thật rồi.
Mệt mỏi quá độ cộng thêm bị lạnh dẫn đến cảm sốt rất cao, may mà có người nhìn thấy anh ấy té xỉu, nếu không bây giờ...
Văn Vũ Giai ngồi bên giường, vừa mới mở miệng thì vành mắt đã đỏ.
Sắc mặt cô ấy cũng tái nhợt chẳng khá hơn Mạnh Lương Phong đang nằm trên giường là bao, vừa nhìn là biết hai ngày nay cô ấy cũng chẳng hề chợp mắt.
...
Bởi vì anh sao? Đáy mắt Nghiêm Thư Hãn lóe sáng, khóe miệng cũng lộ ý cười.
Đợi Dịch Tiểu Linh thay quần áo xong mở cửa bước ra, anh lập tức nắm tay cô rời khỏi biệt thự nhà họ Dịch.
Chúng ta đi đâu thế?
Dịch Tiểu Linh chủ động thắt dây an toàn ngay khi vừa lên xe.
Hôm nay em vui lắm à?
Nghiêm Thư Hãn không đáp mà hỏi ngược lại.
Ừm, Vũ Giai về nhà rồi, là để chăm sóc cho Mạnh Lương Phong.
Dịch Tiểu Linh cười đáp.
Bạn tốt có thể hạnh phúc khiến trong lòng cô cũng thấy vui lây.
Vì trong lòng cô ấy không nỡ để mặc Mạnh Lương Phong nên mới chạy về ngay khi nghe nói anh ta bị bệnh.
Trong lòng hai người đều có đối phương, hiện tại chỉ còn chờ một cơ hội giải tỏa khúc mắc mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.