Chương 2198: Món quà tốt nhất (16)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 597 chữ
- 2022-02-18 03:48:14
em...
Dịch Tiểu Linh cắn chặt môi, không dám nhớ lại chuyện xảy ra khi đó.
Chuyện không may hôm đó xảy đến quá đột ng8ột.
Cô bị bắt cóc, đám người kia không tống tiền, còn chưa nói với cô câu nào đã nói muốn hủy hoại trong sạch của cô.3
Qua đây, anh còn chuẩn bị một món quà khác cho em.
Như sợ kích thích dành cho cô chưa đủ, Nghiêm Thư Hãn lại kéo cô tới trước bàn làm việc của mình, rút ra một tập tranh từ trên giá sách, đặt trước mặt cô.
Cho em à?
Dịch Tiểu Linh đưa tay vuốt nhẹ tập tranh trước mặt, đầu ngón tay run lên khe khẽ, không dám nhìn.
Nghiêm Thư Hãn cầm tay cô, thay cô lật trang đầu tiên ra.
Cô liều mạng gọi tên anh, nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt cô như mỗi lần cô nhớ anh.
Nhưng, cô chẳng đợ9i được ai...
Sau đó, cô ngất đi, khi tỉnh lại thì đã không còn nhớ được những chuyện xảy ra với mình.
Dịch Tiểu Linh gạt bỏ những suy đoán hỗn loạn, đưa tay kéo ngăn tủ ra.
Trong ngăn tủ to rộng vốn chứa toàn văn kiện nay chỉ còn là gối ôm.
Tất cả đều được may bằng tay, là kiểu dáng mà cô thích.
Chuyện không liên quan tới anh...
Dịch Tiểu Linh nhìn từng chiếc gối ôm tinh xảo trước mắt, không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh anh bận rộn như vậy nhưng vẫn tự tay may từng mũi một.
Anh phải hao phí bao nhiêu tâm huyết mới làm được nhiều gối ôm như vậy.
Thế nhưng cô lại chẳng hề hay biết, chỉ một mực trốn trong mai rùa của mình, đẩy anh ra xa.
Những chiếc gối ôm này...
Từ ngày em rời đi, tháng nào anh cũng làm một cái mới, em nói em thích ôm gối ôm anh làm cho em lúc đi ngủ, anh sợ em ở nước ngoài không có gối ôm sẽ không ngủ được, muốn gửi cho em, nhưng anh không liên lạc được với em.
Nghiêm Thư Hãn đi tới bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau, cắm đặt lên vai cô, môi mỏng khẽ mở.
Anh đã hứa sẽ mãi ở bên em, là anh không bảo vệ tốt cho em.
Không phải...
Tự mở ngăn kéo ra đi.
Nghiêm Thư Hãn buông tay cô, đẩy cô về phía trước.
Dịch Tiểu Linh ngẩn người, nhìn chằm chằm ngăn tủ trước mắt, bỗng mờ mịt.
Ngày đầu tiên cô trở về đã lén đi tới phòng anh, lật tung mọi thứ lên, nhưng không có cơ hội tới phòng sách.
Cũng kh6ông dám đi bệnh viện.
Cô sợ, thậm chí không dám nhớ lại chuyện đêm hôm đó, chỉ muốn rời đi, đi càng xa càng tốt, cô k5hông biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đừng nói nữa, đi theo anh.
Nghiêm Thư Hãn cắt ngang dòng hồi ức của cô, dắt tay cô đi vào biệt thự, đưa cô đi tới phòng sách của anh.
Đập vào mắt cô là một bức phác họa.
Một cô bé nằm trong tã lót, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, vài nét phác thảo vô cùng sinh động.
Nhất là đôi mắt to tròn trong trẻo kia, cực kỳ giống Dịch Tiểu Linh, là lúc cô vừa chào đời.
Bức thứ hai là dáng vẻ của cô lúc một tuổi, đang nằm trong lòng anh, để anh đút sữa.
Bức thứ ba là lúc có hai tuổi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.