• 7,731

Chương 2288: Sự thật phơi bày ngay trước mắt (5)


Người được gọi là anh ba cũng không biết tín hiệu không tốt, bên kia đã không nghe được nữa nên vẫn tiếp tục tức giận mắng chửi.
<8br>
Tao đâu có ngu, cả đám chúng mày đều chỉ vào làm bộ làm tịch hàng muốn tạo xử cô Dịch đầu tiên, muốn tạo chịu tội đúng không? Hừ!3 Tao không làm! Tao nói thật với mày nhé, khi đó tao cũng chỉ nhéo vài cái lên người cổ Dịch và kéo kéo áo quần của cô ta thôi, ngoài9 ra tao chẳng làm gì cả.

Dù nhà họ Dịch muốn tìm thì cũng nên tìm anh Cả, anh ta mới là người cuối cùng vào phòng.

Nế6u sự trong trắng của cô Dịch bị hủy hoại thì chính là anh ta làm đấy!

A lô? Alô?
Anh Ba không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì mới5 phát hiện điện thoại đã bị ngắt ngang.

Tôi nhớ ra rồi, có lần tôi đi tìm anh Ba thì đúng lúc gặp anh ấy ra ngoài nên bèn đi theo, sau đó mới biết anh ấy đi lấy tiền.
Người đưa tiền cho anh ấy trông giống người trong hình lắm.

Nơi lấy tiền có phải biệt thự nhà họ Lâm không?
Đồng tử Nghiêm Thư Hãn bỗng co chặt.

Tôi không biết biệt thự nhà họ Lâm gì cả, nhưng tôi nhớ nơi lấy tiền là một nhà hàng.

Cậu Cả Nghiêm, vừa rồi cậu cũng nghe thấy đấy,lời tôi nói đều là sự thật cả.
Để tôi gọi cho anh ta thêm lần nữa.
Trần Trầm gọi lại lần nữa nhưng phát hiện đối phương đã tắt máy.

Anh ta tắt máy rồi...
Trần Trầm biến sắc, sợ Nghiêm Thư Hãn không tin lời mình vừa nói.
Gã bèn dứt khoát tắt máy, xốc hành lý lên và đi ra cửa, chuẩn bị đổi một nơi khác để trốn.

Cậu Cả Nghiêm, không có tín hiệu, ngắt máy rồi.
Trần Trầm cầm điện thoại di động, căng thẳng nhìn Nghiêm Thư Hãn.
Vất vả lắm ông ta mới hỏi tới vấn đề then chốt, còn chưa làm rõ người thuê bọn họ là ai thì anh Ba đã cúp máy mất.
Lần này là ảnh chụp của quản gia, trông không giống tấm ảnh ghép vừa rồi cho lắm.

Tôi thật sự chưa gặp bao giờ.
Vương Tiền vẫn lắc đầu.

Hình như tôi từng gặp ở đâu đó, nhưng không nhớ rõ..
Trần Trầm quan sát cẩn thận, một lúc lâu sau mới vỗ trán một cái.

Các ông biết người trên tấm hình này không?
Sắc mặt Nghiêm Thư Hãn rét lạnh như băng, anh mang tấm hình chân dung ghép được ở quán netra đặt trước mặt bọn họ.
Vương Tiền và Trần Trầm cùng nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu.

Không cần trả lời tôi nhanh như vậy, suy nghĩ kỹ lại xem đã từng gặp người này hay chưa.
Nghiêm Thư Hãn hé bờ môi mỏng, đặt một tấm hình khác trước mặt hai người.
Tôi vẫn nhớ tên đấy, ở ngay đường Vượng thôi.

Đối phương ăn mặc kín mít, còn đeo khẩu trang nữa, thấy chúng tôi rồi vẫn không tháo khẩu trang ra.

Người nọ vừa thả tiền xuống là định đi ngay, nếu không phải vô ý va vào nhân viên phục vụ làm rơi khẩu trang thì tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt thật của ông ta.



Người đó cẩn thận lắm, sau khi nhặt khẩu trang lên còn quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo chúng tôi rồi mới vội vàng rời đi.


Căn phòng bỗng trở nên an tĩnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.