• 7,731

Chương 2311: Niềm vui bất ngờ (16)


Không biết qua bao lâu, cuối cùng ông cũng đi tới bên cạnh bàn mổ, ngón tay run rẩy sờ lên mặt Dư Tâm Tinh.

Ông vừa chạm nhẹ một cái đã vội8 thu lại như chạm phải điện.

Gò má cô lạnh như băng, kích thích thần kinh đang căng thẳng cực độ của Thượng Lăng Tư.
Đầu gối ông m3ềm nhũn,
bịch
một tiếng quỳ xuống trước mặt cô.
Hai tay ông cầm lấy tay cô, dùng sức nắm thật chặt như thể mình chỉ buông lỏng một cái t9hôi là cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt, hoàn toàn biến mất...

Em đã nói rằng sẽ không bỏ lại anh một mình.
Giọng nói của Thượng Lăng Tư chậm6 rãi vang lên, âm thanh trầm thấp, nghẹn ngào, khản đặc.
Đứa trẻ trong lồng giữ ấm như bị giật mình, và một tiếng khóc òa lên.
Tiếng khóc non nớt yếu ớt khiến người ta thấy thật đáng thương.
Đứa bé dùng sức quẫy đạp tay chân trong lồng giữ ẩm như đang chờ đợi cái ôm đầu tiên từ ba mẹ.

Thượng Lăng Tư...


Không ai được khuyên tôi!
Hạ Trường Duyệt vừa định nói gì đó, nhưng Thượng Lăng Tư đã quát lên trước mặt tất cả mọi người.
Ông như mãnh thú gào thét trong cơn tuyệt vọng, từng chữ vang vọng trong phòng phẫu thuật đầy ngột ngạt.
Thượng Lăng Tư nhìn sang lồng giữ ấm, trong ánh mắt đỏ ngầu như có gì đó lóe lên, nhưng chỉ một giây sau ông đã vội ép mình dời mắt.
Thấy phản ứng của ông, trong lòng Hạ Trường Duyệt thầm giật mình.
Hành động của Thượng Lăng Tự giống như cố ý không muốn nhìn con mình.
Hãy chờ anh, sắp xếp xong mọi chuyện, anh sẽ đi cùng em.
Đôi mắt Thượng Lăng Tư đỏ bừng, giăng đầy tơ máu như một viên bảo thạch nhuốm máu, toát ra vẻ ma mị đến đáng sợ dưới ánh đèn.
Ông đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh Dư Tâm Tinh, ngón tay lướt qua mắt cô như muốn khắc tạo dáng vẻ của cô vào tận tim.
Nghe lời ông, tinh thần những người có mặt trong phòng phẫu thuật bỗng trở nên căng thẳng.

Trước lúc vào phòng phẫu thuật em còn hứa với anh là em sẽ không sao, em sẽ bình5 an ra ngoài gặp anh.


Em nói không giữ lời, nhưng không sao, anh không tức giận.
Anh biết em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Ông đã hạ quyết tâm, nếu Dư Tâm Tinh có chuyện gì bất trắc thì ông cũng sẽ không sống một mình, cho nên ngay cả đứa con của bọn họ ông cũng không muốn nhìn thêm lấy một cái.

Ông sợ mình sẽ luyến tiếc, sẽ không đành lòng bỏ lại đứa trẻ đáng thương kia...

Đứa bé trong lồng giữ ẩm như cảm giác được mình bị bỏ rơi, tiếng khóc càng thêm đáng thương.

Cơ thể bé nhỏ yếu ớt nức nở, sắp khóc không thành tiếng.

Dương Thư Trần ở bên cạnh thực sự không nhìn nổi nữa bèn bế đứa bé ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.