• 7,731

Chương 2430: Không hẹn mà gặp (9)


Nhưng sao cậu ta lại có cảm giác theo cậu Ba sẽ thảm hơn nhỉ?
Cậu chủ nhà mình phóng khoáng và không hành xử như bình thườn8g, cho nên cậu ta hoàn toàn không hiểu nổi.

Rõ ràng cậu chủ đã bảo sẽ ra ngoài, ấy thế mà mới chớp mắt đã ngủ say. <3br>
Bây giờ nếu cậu ta đánh thức cậu chủ thì không được, mà không đánh thức cũng không xong.
Trợ lý sợ hết hồn, chợt nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại.
Trong lúc cậu ta đang phân vâ5n không biết có nên tắt nó thay Dương Thư Trần hay không thì người đàn ông vốn gọi mãi không tỉnh ấy chợt bật dậy khỏi ghế sofa như bị điện giật.

Đưa điện thoại cho tôi.
Dương Thư Trần mở đôi mắt ma mị nhìn lướt qua, sau đó bảo trợ lý đưa điện thoại cho mình rồi bấm nghe máy luôn.

Tiểu Tâm Tâm, nhớ anh hả?
Dương Thư Trần cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại tùy ý vén những sợi tóc ngắn màu nâu trước trán.

Cái gì?

Dương Thư Trần ngồi thẳng dậy, con ngươi đen láy lập tức sáng lên.
Cậu vội vàng cầm lấy áo vest, rời khỏi ghế sofa rồi vừa giơ tay thắt cà vạt vừa tìm tất của mình.

Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cho người đi ra cửa canh chừng, nếu thấy anh tôi thì báo cho tôi ngay, không đúng, phải là cản lại ngay cho tôi!

Tuy nhiên, lúc đến cửa thì chợt nhớ ra gì đó nên quay lại nhìn Dương Thư Trần.

Cậu Ba, việc gấp khác thì không có, nhưng ban nãy quản gia ở biệt thự mới gọi báo là cậu Cả đang rất tức giận, không chỉ đập nát phòng cậu mà sau đó còn lập tức rời khỏi biệt thự, có khả năng cậu Cả đang đi tìm cậu đấy...
.

Em ngoan nhé, hôm nay anh trai phải làm việc, xong rồi anh sẽ đến thăm em...
Được, anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em...
Dương Thư Trần gỗ Tiểu Tâm Tâm vui vẻ như dỗ con gái, sau đó mới cúp điện thoại.
Cậu ta còn có một tà9i liệu cần được ký tên...

Muốn hôn, muốn ôm, muốn được nhấc cao.
Bỗng nhiên, giọng trẻ con non nớt vang lên trong 6phòng làm việc.
Trợ lý ra sức dụi dụi đôi mắt để nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Đây là cậu Ba có tính nết khó chịu khi phải thức dậy và ghét nhất là bị người ta đánh thức sao?
Quả nhiên ác ma nào cũng cần một thiên thần.
Cô Tâm Tâm chính là thiên thần nhỏ của cậu ta...
Cậu cau mày:
Cậu có việc gì à?
Trợ lý:
...
Cậu Ba, cậu bảo tôi đi lấy tài liệu mà, cậu hỏi vậy là tôi khóc đó!
Cậu không có việc gì thì ra ngoài đi, mà có việc cũng ra ngoài luôn, trời có sập cũng phải chờ tôi tỉnh ngủ rồi tính tiếp.
Dương Thư Trần nheo mắt lại, bổ sung thêm.
Trợ lý không dám nói gì thêm mà chuẩn bị đi ra ngoài.
Điện thoại vừa cúp, mặt cậu lại tắt hẳn nụ cười và khôi phục thành trạng thái lười biếng.
Cậu vừa định gục đầu ngủ tiếp thì thoáng thấy trợ lý đứng ở một bên như đầu gỗ.
Theo động tác vén tóc ấy, ánh sáng hơi đỏ chiếu rọi lên mặt cậu.
Rõ ràng cậu vừa bị đánh thức, nhưng giờ cậu lại nở nụ cười tươi và hỏi với giọng điệu cực kỳ cưng chiều.

Cửa sau công ty có mở không? Không mở thì mau mau đi mở cho tôi, chạy xe của tôi ra cửa sau đi, tôi cần ngay.


Đúng rồi, bất cứ ai hỏi tới thì cứ bảo tôi đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, mấy ngày tới đều sẽ không ở công ty.
Dương Thư Trần còn chưa dặn hết thì bản thân đã biến mất trước.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.