• 7,731

Chương 2509: Vạch mặt bạch liên hoa (6)


Những lời lẽ xấu xa ấy được cậu thốt ra một cách thản nhiên như đang hỏi cô có muốn về ăn cơm hay không.

Bàn tay run lên khiến Q8uan Vũ Niệm suýt đánh rơi điện thoại.
Một công đôi việc, cô gái này cũng là một bảo tàng.

Lúc hai người nói chuyện, Giang Đông Cẩm có chú ý thấy cô hí hoáy vẽ gì đó trên khăn giấy nhưng chỉ cho rằng cô đang vẽ linh tinh nên không quan tâm, ai ngờ.
Giang Đông Cẩm nhìn tranh phác họa đường nét của mình trên tờ khăn giấy nhỏ, khóe môi cong lên.
Quan Vũ Niệm dám lấy danh dự mà đảm bảo rằng từ nhỏ đến lớn, thậm chí là khi bị đuổi giết cô cũng chưa từng chạy nhanh đến thế này.
Chỉ vì một câu đe dọa của tên ác ma kia mà cô chẳng dám dừng lại để thở, cứ thế chạy thật nhanh về công ty trong vòng chưa đến mười phút.
Đôi mắt tinh ranh liếc nhìn dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của Quan Vũ Niệm, tiếp đó nhướng mày với vẻ hài lòng.
Người của cậu khi bị cậu gọi là phải cuống cuồng như vậy mới phải.
Bỗng nhiên, cậu ta vươn tay cầm lấy tờ khăn giấy đó.
Khi nhìn thấy hoa văn trên đó, ánh mắt cậu ta chợt trở nên sâu sắc.
Cô cố nén xúc động muốn mắng người, nghiến răng nghiến lợi nói:
Cậu Trần, bây giờ tôi kh3ông có mặt tại công ty, không thể nào xuất hiện trong vòng một phút...

Mười phút, không nhiều hơn được nữa, không thì tự gánh hậu quả9.
Dương Thư Trần dứt lời rồi cúp điện thoại cái rụp.

Tổng Giám đốc Giang, tôi có việc phải về công ty trước, lần sau tôi sẽ m6ời anh ăn cơm nhé!
Quan Vũ Niệm bực bội than vãn rồi lập tức xoay người chạy về phía CJ với tốc độ như vận động viên chạy nước rút.
Giang Đông Cẩm ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô rồi lại nhìn tờ khăn giấy trước mặt mình.

Anh gọi tôi chạy vội về đây chỉ để rót một ly nước cho anh thôi hả?
Quan Vũ Niệm nhìn người đàn ông đang chơi bài trên máy tính bằng ánh mắt khó tin.
Bây giờ cô chỉ muốn ném cậu vào biển để cậu uống no nước luôn!
Cậu Trần, tôi về rồi, cậu có gì căn dặn ạ?


Tôi khát, rót cho tôi ly nước.
Dương Thư Trần chậm rãi ngẩng đầu, dời mắt từ màn hình máy tính sang cô rồi lạnh lùng ra lệnh.

Rầm!

Quan Vũ Niệm chạy ào vào phòng làm việc, vừa lấy tay đè ngực vừa thở:
Cậu...

Cô là thư ký của tôi, chẳng lẽ tôi không được sai cô rót nước à?
Dương Thư Trần hỏi vặn lại một cách hiển nhiên, đồng thời chống hai tay lên bàn và đứng dậy đi đến trước mặt Quan Vũ Niệm, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.


Hay là tôi đã quấy rầy chuyện vui gì của thư ký Quan nên cô mới tức giận thế?

...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.