• 7,731

Chương 2527: Tất cả đều là mưu mẹo! (6)


Hương trà lượn lờ trước mặt bà, hơi khói lan tỏa khiến gương mặt trở nên mơ hồ, nhưng lại không thể che lấp khí chất sang quý trên người bà.
Quan Vũ Niệm chỉ nhìn thoáng qua là đã có thể tưởng tượng được lúc còn trẻ, bà lão này nhất định là một mỹ nhân phong thái hơn người.

Kh3ông đợi cô suy đoán thân phận của bà, Dương Thư Trần đã chạy tới bên cạnh, nắm lấy tay cô, cung kính gọi.


Bà ngoại.
Hai chữ đơn giản lại9 giống như một câu thần chú, khiển Quan Vũ Niệm bất động ngay lập tức.
Dương Mộc Nhã đã lập gia đình, nghe nói chồng bà họ Vệ hay là họ Hạ gì đó, rốt cuộc cô nên gọi là bà Vệ hay bà Hạ?
Tiểu Niệm Niệm, còn ngây ra đó làm gì, gọi bà ngoại đi.
Bàn tay đang nắm tay cô chợt buông lỏng, đổi thành ôm eo cô, kéo người tới trước mặt mình rồi lên tiếng thúc giục.

Bà, bà ngoại?
Quan Vũ Niệm hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không biết Dương Thư Trần muốn làm cái gì.
Cô đang chờ cậu giải thích thì chợt nghe Dương Mộc Nhã bật cười.

Ngoan, ngồi bên cạnh bà ngoại, để bà nhìn kỹ một chút.
Quan Vũ Niệm:
...
Hình như có chỗ nào sai sai? Vừa rồi không phải cô gọi bà ngoại, giờ cô muốn vạch rõ quan hệ với Dương Thư Trần còn kịp không? Bây giờ Quan Vũ Niệm có vắt óc cũng không nghĩ ra, chỉ đành chờ Dương Thư Trần cứu mình, nhưng cậu lại làm như không hề phát hiện, còn quay sang giúp Dương Mộc Nhã.

Còn ngẩn người cái gì, bà ngoại đang kêu em, em tới để bà nhìn đi.

Cô chỉ là thư ký của cậu, sao lại phải theo cậu đi gặp phụ huynh chứ?
Hai mắt cô trợn tròn, nhìn chằm chằm người trước mắt.
Cô kh6ông tài nào ngờ được có một ngày cô có thể bước vào nhà tổ của nhà họ Dương, còn gặp được nữ doanh nhân nổi tiếng một thời, Dương Mộc Nhã.
Dường như năm tháng đã thiên vị bà quá nhiều.
Dáng vẻ của bà hơn xa những gì cô tưởng tượng, không biết thời trẻ còn gấp bao nhiêu lần, thế cho nên ban đầu Quan Vũ Niệm không dám đoán bà là Dương Mộc Nhã.
Quan Vũ Niệm há miệng, muốn hỏi thăm nhưng lại không biết nên gọi bà là gì.
Gọi Tổng Giám đốc Dương thì hình như quá cứng nhắc.
Gọi là bà Dương hình như cũng không đúng vai về lắm.
Trong thoáng chốc, cô bỗng có cảm giác như cô con dâu xấu xí đi gặp mẹ chồng, à không, là cháu dâu xấu xí gặp bà ngoại chồng...


Nhanh lên, biểu hiện cho tốt, ngày mai tôi đích thân đưa cô tới phòng lập trình.
Dương Thư Trần thấy cô lo lắng bất động, môi mỏng ghé sát tai cô, hơi thở mê hoặc.

Khóe miệng cậu nở nụ cười đầy cưng chiều, khiến cuộc đàm phán giữa hai người nhìn giống như đôi tình nhân đang tán tỉnh âu yếm.

Nét cười trong đáy mắt Dương Mộc Nhã càng thêm rõ ràng.


Bà ngoại đừng chê cười, Tiểu Niệm Niệm xuất thân bình thường, không giống mấy cô gái nhìn quen việc đời trong giới, cô ấy khá là nhút nhát.
Dương Thư Trần đẩy Quan Vũ Niệm lên chịu trận, còn mình lại đứng đằng sau giải thích.


Không sao, bà ngoại không ăn thịt người, là do Thư Trần quá buông thả, không chịu yên ổn, bà giục nó đi xem mắt, nó lại nói đã có bạn gái, bà chỉ sợ nó gạt bà nên mới ép nó đưa cháu tới cho bà gặp.
Dương Mộc Nhã cười nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.