• 7,731

Chương 2540: Tất cả đều là mưu mẹo! (19)


Sắc mặt cậu tối lại, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt sâu xa.

Cậu vừa muốn biết câu trả lời lại vừa sợ, nhỡ chẳng may cô thực sự có n8gười nào trong lòng thì sao? Bàn tay đang buông bên người Dương Thư Trần bỗng siết lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Ừ, rất quan trọng.
Quan Vũ Niệm cúi thấp đầu rồi bỗng bổ sung thêm một câu:
Tôi có thể không nói người đó là ai được không?

...
D9ương Thư Trần ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lộ rõ khao khát muốn tìm hiểu cặn kẽ.
Trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của hai người.
Ngoài cửa phòng loáng thoáng truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau đó là tiếng trò chuyện to nhỏ.
Cậu né người đứng dậy rồi lạnh lùng lên tiếng:
Không thích thì không cần nói, tôi cũng đâu có nói là tôi muốn biết.

Nhìn người đàn ông bỗng chốc lạnh lùng chỉ trong tích tắc, Quan Vũ Niệm lén le lưỡi một cái rồi làm mặt quỷ sau lưng cậu.
Cô đã leo lên giường của Dương Thư Trần, lại còn đắp chăn của cậu nữa.
Lỡ chẳng may lát nữa cô ngủ rồi, thú tính trong cậu lại bột phát thì phải làm thế nào? Quan Vũ Niệm bật dậy từ trong chăn, mân mê khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi gãi đầu gãi tai nói:
Chuyện này...
Nhưng cô vừa đưa tay lên mũi mình thì Dương Thư Trần vốn quay lưng lại với cô lại bất chợt xoay người qua.
Thấy cô đang làm mặt quỷ, cậu hơi sững người lại.
Quan Vũ Niệm ngây người, trong khi tay vẫn còn đang sở lỗ mũi còn đầu lưỡi le ra được một nửa.
Không khí dường như ngưng đọng lại, cô đứng ngây người một hồi mà vẫn không biết mình nên tiếp tục làm chuyện đang dang dở hay giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Quản gia, bọn trẻ ngủ rồi à?
Giọng Dương Mộc Nhã cất lên.

Vâng, vừa rồi nhốn nháo ầm ĩ, bây giờ chắc là mệt nên ngủ rồi.
Giọng nói cung kính của quản gia vang lên.
Có lẽ cậu đang thầm nghĩ, rốt cuộc người mà 6cô nói là quan trọng quan trọng đến nhường nào.
Đến khi xác nhận đáy mắt cô hoàn toàn bình thản, không nhìn ra lửa tình yêu, nỗi 5buồn bực trong lòng cậu mới tiêu tan phần nào.

Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước đây!
Quan Vũ Niệm xoay người đi về phía chiếc giường lớn rồi nằm xuống cuộn chăn giả chết.
Đến khi ngửi thấy trên chặn toát ra mùi đàn ông mạnh mẽ, cô mới chợt lấy lại tinh thần.
tôi ngủ hay đạp người khác, tôi vẫn nên ngủ trên ghế sofa thì hơn.
Dương Thư Trần không đáp.
Cậu đứng ở cạnh giường, lặng lẽ nhìn cô nằm lên ghế sofa rồi thu tầm mắt lại, bình tĩnh nằm dài trên giường như thể không nhìn thấy gì cả.
Quan Vũ Niệm vẫn chưa ngủ cau mày lại.
Quản gia à, chú có nên ở góc tường nghe lén như vậy không? Hơn nữa, cái gì mà nhốn nháo ầm ĩ chứ? Không thể nói thẳng là bọn họ đang đánh nhau sao? Nói như vậy khiến cô cảm thấy như bọn họ vừa làm chuyện gì không thể miêu tả được vậy.
Nghe cuộc đối thoại bên ngoài, Quan Vũ Niệm đang nằm trên ghế sofa thấy lòng mình như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.