Chương 2575: Để xem cô trốn đi đâu! (13)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 551 chữ
- 2022-02-19 08:57:03
Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy rồi, Dương Thư Trần vẫn mãi mang cái dáng vẻ bất cần đời ấy.
Chưa ai từng thấy dáng vẻ nghiêm túc củ8a cậu, ngoại trừ cô.
Cô cũng có những lúc rất mơ hồ, không biết đâu mới thực sự là Dương Thư Trần.
Mười ngón thun tay dài chậm rãi nắm chặt thành quyền, cậu đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống một cách tự nhiên.
Cậu ôm lấy máy tính, bắt đầu xử lí công việc của mình.
Thật ra Quan Vũ Niệm không hề ngủ, cô chỉ nằm trên giường trong nỗi phập phồng lo sợ, hai lỗ tai dựng thẳng đứng, cố lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Nó cũng mơ hồ như việc cô 3không biết cậu coi mình là bạn gái rốt cuộc là vì thực sự thích cô hay chỉ vì cảm giác mới mẻ? Cậu có thực sự biết cảm giác thích một người l9à như thế nào không?
Dương Thư Trần, tôi sẽ không thích anh.
Quan Vũ Niệm đẩy tay cậu ra rồi đưa tay kéo chăn lại.
Trước khi Dương 6Thư Trần nổi giận, cô đã mau chóng chui vào trong chăn, bọc kín người trong đó, ngay cả một sợi tóc cũng không để hở ra bên ngoài.
.5..
Bàn tay Dương Thư Trần trống rỗng giữa không trung, cậu nhìn chằm chằm người đang cuộn tròn trên giường kia, nét hài hước trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự chiếm hữu.
Hơn nữa, cô có thể ở lại CJ, thậm chí còn có thể tiến vào phòng lập trình đều là nhờ Dương Thư Trần giúp đỡ cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, trái tim Quan Vũ Niệm như thắt lại, một cảm giác khác thường cứ lặng lẽ lây lan trong lồng ngực cô.
Cô hoàn toàn không ý thức được cảm giác của cô với Dương Thư Trần giờ đây đã không còn giống như xưa.
Cô cho rằng Dương Thư Trần sẽ tức giận mắng mình một trận, hoặc sẽ dựng cô lên mà đánh nhưng chờ rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi về phía sofa.
Không bao lâu sau, cô còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím...
Anh ta không tức giận sao?
Quan Vũ Niệm nằm trằn trọc rất lâu, trong đầu cứ hiện lên gương mặt Dương Thư Trần.
Nghĩ đến chuyện cậu ở lại bệnh viện là vì để chăm sóc mình, trong lòng cô như có dòng suối ấm áp chảy qua, tiếng bàn phím bên tai cũng trở nên thật dễ nghe.
Thật ra cậu cũng không hề tệ, chỉ là tính khí hơi cậu ấm một chút, khuôn mặt lại đẹp trai, ngoài ra những thứ khác đều rất bình thường.
Chờ suy nghĩ của cô quay trở lại thì mới phát hiện, tiếng gõ bàn phím trong phòng đã biến mất.
Cô nghiêng người theo bản năng, kéo một góc chắn rồi len lén ló đầu ra, nhìn về phía ghế sofa.
Dương Thư Trần đang ung dung ngồi dựa người trên ghế, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, một tay gối sau đầu, phong thái ung dung cao quý lại có chút lười biếng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.