Chương 2577: Để xem cô trốn đi đâu! (15)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 584 chữ
- 2022-02-19 08:57:03
A...
Quan Vũ Niệm bật dậy, hai tay nắm chặt mép chăn, thở mạnh.
Cậu đúng là một cậu ấm giàu có, trước giờ chưa từng chăm sóc ai, vì thế mới chăm sóc cô có một buổi tối mà đã không chịu được, nhân lúc cô đang ngủ lén lút chạy đi.
Đúng là người đàn ông không đáng dựa dẫm...
Nhưng không biết tại sao, việc cậu không từ mà biệt, cứ thể bỏ lại cô khiến cô cảm thấy có chút gì đó trống rỗng như vừa mất đi thứ gì đó.
Sao cô lại có thể lưu luyến Dương Thư Trần được chứ? Quan Vũ Niệm xoay qua xoay lại, mặc dù rất buồn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu đều là câu nói Dương Thư Trần đi rồi.
Két!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bên ngoài bước vào.
Quan Vũ Niệm nheo mắt lại, lấy gối trên đầu ra rồi ngồi dậy.
Dương Thư Trần đi rồi à? Cô nhìn khắp phòng nhưng không còn ai khác.
Đúng lúc đó, y tá bước vào kiểm tra phòng.
Người đàn ông có thân phận cao quý như vậy lại tự mình ở lại bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, y tá trực tối hôm qua suýt chút nữa đã chạy đến hỏi họ xem có cần người canh giúp không.
Cô Quan, vết thương của cô không có gì đáng ngại, những vết thương hở chỉ cần tránh đụng vào nước, tránh nhiễm trùng, chú ý nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi.
Sau khi kiểm tra xong, y tá đi ra khỏi phòng bệnh.
Cô Quan, 6sắc mặt cô hình như không tốt lắm, có chỗ nào khó chịu sao?
Y tá bước vào, rót cho cô một ly nước.
Tôi không sao, chỉ gặp ác mộng thôi. 5
Quan Vũ Niệm khẽ lầm bầm mấy tiếng, hai tay với lấy gối che đầu mình.
Cô bực bội chuyện Dương Thư Trần không từ mà biệt, lại càng giận chính bản thân mình vì khi không nhìn thấy cậu lại cảm thấy mất mát chứ không hề vui vẻ...
Cô từ từ hạ tay xuống, nhìn phòng bệnh quen thuộc trước mắt.
Tr3ên mặt cô nhễ nhại mồ hôi, cô chớp mắt mấy lần để lấy lại tinh thần sau giấc mơ, lúc bấy giờ mới phát hiện trong phòng bệnh chỉ có một mình mình. 9
Quan Vũ Niệm đặt ly nước xuống rồi nằm xuống giường, bên tai cô vẫn vọng lại lời cô y tá vừa nói.
Dương Thư Trần đi rồi.
Bất kỳ người nào từng nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Dương Thư Trần đương nhiên sẽ khó lòng quên được.
Đó là còn chưa nói đến giá trị con người cậu, khắp cả thành phố S này, ngoại trừ Nghiêm Thư Hãn thì còn ai có thể so với cậu chứ?
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ.
Cô giơ tay lên 8che mắt, mất mấy giây mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng.
Cậu đi thật rồi...
Lẽ ra cô nên vui mới phải chứ, đại ma đầu đi rồi, sẽ không có ai trêu chọc và cướp giường ngủ của cô nữa.
Đúng rồi, cô có thấy người hôm qua ở đây chăm sóc tối đầu không?
Quan Vũ Niệm uống một lớp nước rồi hỏi.
Cô hỏi anh Dương sao? Anh ấy đi rồi.
Vừa nhắc đến Dương Thư Trần, ánh mắt cô y tá sáng rực lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.