Chương 2600: Thân phận của cô!! (14)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 569 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Nếu cô có thể đánh thắng thì chắc chắn cô sẽ đấm một cú vào gương mặt kiêu ngạo của cậu.
Ừ, tôi không biết xấu hổ, nhưng kh8ông biết đêm qua người nào đã nằm ngủ trong lòng tôi, còn chảy nước miếng ướt người tôi nữa.
Nếu tôi không tốt bụng cởi quầ3n áo cho người đó thì có lẽ nước bọt không chỉ thẩm ướt một cái áo thôi đâu.
Dương Thư Trần gối hai tay sau đầu, ung dung nói trướ9c gương mặt giận dữ của Quan Vũ Niệm.
Quan Vũ Niệm làm xong thủ tục xuất viện với tốc độ nhanh nhất có thể.
Sau khi lấy thuốc, cô nhanh chóng bước khập khiễng rời khỏi bệnh viện và đứng bên đường chờ tắc xi.
Cuối cùng cô cũng có thể về nhà, sau này không cần gặp gương mặt thiếu đòn của Dương Thư Trần nữa.
Anh đây đẹp trai biết mấy, phụ nữ ao ước tôi có thể xếp hàng đầy mấy con phố kia kìa.
Có điều, người trắng trợn chảy nước miếng với tôi thì...
Chậc chậc, Tiểu Niệm Niệm, tôi mới phát hiện ra là cô...
Không phải tôi không phải tôi! Tối qua tôi ngủ nên không biết gì hết, anh không được nói xấu tôi!
Quan Vũ Niệm lấy tay che hai tai lại, bỏ lời câu nói ngoài tai.
Quan Vũ Niệm nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó mới phát hiện Dương Thư Trần thật sự không 6mặc quần áo.
Áo sơ mi của cậu...
Cô đưa mắt nhìn khắp phòng bệnh, cuối cùng phát hiện một chiếc áo sơ mi trắng nhăn5 nhúm trong thùng rác.
Chuyện này...
Cậu Dương...
Y tá nghe vậy thì hướng mắt sang Dương Thư Trần theo bản năng.
Y tá thầy Dương Thư Trần không phản đối mới gật đầu với Quan Vũ Niệm.
Sau đó, cô vừa thấy y tá mở cửa kiểm tra phòng bèn chạy đến mà không nghĩ ngợi gì.
Cô y tá, vết thương của tôi đã khép miệng rồi, tôi muốn xuất viện ngay lập tức! Tôi không muốn trì hoãn bất cứ giây nào!
Cô sợ mình sẽ không kìm được đánh Dương Thư Trần nếu còn ở chung một phòng với cậu thêm giây nào nữa.
Cô lúng túng đến mức không biết nên đặt tay chân thế nào...
Khi nghĩ đến việc mình ôm Dương Thư Trần ngủ, hơn nữa còn chảy nước bọt thì cô lại thấy không có mặt mũi gặp ai.
Hu hu, chắc chắn cô đã bị ảo giác rồi, đây nhất định không phải là cô thật...
Phần ngực áo còn ướt nhẹp, thoạt nhìn rất giống nước bọt...
Chẳng lẽ...
Quan Vũ Niệm đỏ mặt, cả cổ cũng đỏ lên.
Xin cô Quan hãy bình tĩnh lại, thủ tục xuất viện không phiền phức nên cô có thể rời khỏi đây nhanh thôi.
Y tá trấn an Quan Vũ Niệm, kế đó dẫn cô đi làm thủ tục xuất viện.
Dương Thư Trần không đi theo mà chỉ tựa người lên cạnh cửa, đưa mắt nhìn dáng vẻ vội vàng đi theo y tá của Quan Vũ Niệm dần biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu quét mắt một vòng quanh phòng bệnh.
Ý nghĩ đó khiến cô cảm thấy như không khí xung quanh đều trở nên mới mẻ hơn, đó là hơi thở của tự do.
Phù...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.