Chương 2608: Thân phận của cô!! (22)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 557 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Cô cười nịnh nọt cậu:
Cậu Trần, giờ đã không còn sớm nữa, có thể đi ngủ được chưa?
.
Dương Thư Trần nhếch môi đắc ý, rồi đ8ưa tay ôm người ta vào lòng mới hài lòng nhắm mắt lại.
Cả một tuần liền, Quan Vũ Niệm đều ở lại bệnh viện chăm sóc cho Dươ3ng Thư Trần đang bị thương.
..
Dương Thư Trần bị cướp máy tính nhưng trên mặt lại không lộ vẻ khó chịu, trái lại còn lấy một tay chống cằm, hí hửng nhìn Quan Vũ Niệm đang quấy rầy mình.
Cậu khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi nói từng chữ một:
Tiểu Niệm Niệm, trông cô thế này giống mẹ tôi thật đấy.
Thôi thôi thôi! Ai muốn làm mẹ anh chứ!
Quan Vũ Niệm tức đến mức suýt chút nữa đã ném máy tính vào mặt cậu, nhưng khi đối mặt với gương mặt điển trai ai nấy đều ghen tị, cô lại không ra tay được, chỉ đành trừng mắt nhìn cậu.
Quan Vũ Niệm ơi Quan Vũ Niệm, không thể bị gương mặt kia mê hoặc được.
Có khi cô đang nói chuyện bình thường với cậu thì tự nhiên cậu lại đuổi cô ra khỏi phòng bệnh.
Có khi nửa đêm cô thức giấc thì phát hiện cậu không ngủ mà đang chui trong phòng tắm tắm rửa...
Ở trong bệnh viện một tuần lễ, mặc dù vết thương của cậu đã bớt sưng những sắc mặt cậu càng ngày càng kém, cứ như là ngủ không ngon giấc, ăn cơm không ngon vậy.
Cô vẫn chưa đi đứng lại được như bình thường nhưng sau một tuần nghỉ ngơi dưỡng sức thì đã khỏ9i hẳn, chỉ còn vết thương vừa mới khép vảy, lộ ra da non màu hồng.
Nếu mặc váy thì không phù hợp lắm, nhưng chỉ cần mặc qu6ần thì khi đi trên đường, hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì.
Còn tâm trạng của Dương Thư Trần trong suốt cả tuần này càng 5lúc càng kỳ quặc.
Gương mặt quyến rũ giờ đã tái nhợt vô cùng, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Quan Vũ Niệm bưng bát cháo vừa nấu xong rảo bước vào trong phòng bệnh, thầy Dương Thư Trần còn đang gửi mail xử lý công việc, cô chẳng nói chẳng rằng đã lấy máy tính trong ngực cậu ra.
Anh ăn cơm đi.
Ngoại trừ gương mặt kia, chỉ e xương của cậu toàn màu đen!
Bón cho tôi đi.
Dương Thư Trần há miệng ra hiệu cho cô.
Cậu Trần, hôm nay tôi có hỏi y tá, cô ấy bảo cánh tay anh đã khỏe lại rồi, có thể tự ăn cơm được.
Quan Vũ Niệm vừa cười vừa đưa chén cháo cho cậu, rồi quay người định đi ra ngoài.
Quan Vũ Niệm, dừng lại!
Dương Thư Trần cầm chén cháo quát khẽ.
Quan Vũ Niệm nghe thể thì dừng bước, quay đầu lại xem thử.
Cậu Trần còn căn dặn gì sao?
Nếu cô không bón cho cho tôi, tôi sẽ không ăn đâu!
Dương Thư Trần vươn tay ra bỏ chén cháo lên mặt bàn.
Cô cứ đi đi, cô không đút tối ăn một ngày thì tôi không ăn một ngày, không đút tối ăn ba ngày thì tôi không ăn ba ngày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.