Chương 2635: Sao lại là cậu! (10)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 578 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Cô xoay cổ tay thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu, dựa sát vào cửa sổ xe một chút rồi hạ cửa sổ xe xuống.
Cái hộp nhỏ trong ta8y cô vẽ thành một đường parabol giữa không trung, rơi thẳng vào thùng rác.
Thịt thái xong rồi, không cần anh giúp!
Tôi muốn đĩa sẽ tự mình đi lấy...
Quan Vũ Niệm còn chưa nhắc xong đã nghe một tiếng choang giòn giã, một đống bát đĩa đã biến thành mảnh vụn dưới tay Dương Thư Trần.
Nấu ăn không làm khó được cô.
Từ nhỏ cô đã phải tự chăm sóc bản thân, sở trường của cô ngoại trừ máy tính còn có nấu ăn.
Suy cho cùng Quan Vũ Niệm đã ném đồ cậu mua nên đuối lý, bèn chu môi một cái, đánh không lại nên đành thôi.
Hai người nhanh chóng đi tới nhà trọ của cô.
Nếu Dương Thư Trần có thể biết thân biết phận ngồi yên một chỗ không vào phòng bếp quấy rối thì cô có thể làm xong bữa cơm này mà không hề áp lực.
Dương Thư Trần, đó là súp lơ tôi vừa rửa xong, đừng đụng vào!
Cô muốn đẩy cậu ra lại phát hiện cổ tay bị cậu giữ chặt, toàn thân cô chỉ có thể dựa vào lồng ngực cậu, trông giống như chủ động sà vào lòng cậu vậy.
Cậu ôm rất thoải mái, cũng rất thỏa mãn, suốt dọc đường đi cũng không để cô đổi tư thế lấy một lần.
Tôi chỉ muốn giúp thôi.
Dương Thư Trần đưa hai tay bịt lấy tại, nhanh chóng bày ra tư thể nhận sai, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Nhất định cậu là do Thượng Đế phái tới để trừng phạt cô...
Tôi vốn đang lo lắng em không muốn có em bé quá sớm, nhưng em đã không ngại làm mẹ thì tôi cũng sẽ chuẩn bị tinh thần làm ba.
Dương Thư Trần đưa tay ôm lấy bả vai của cô, môi mỏng hé mở.
Lúc nói chuyện, cậu cố ý dán sát môi vào gò má cô, đôi môi lướt qua gò má, cọ xát từng chút từng chút khiến cả người Quan Vũ Niệm đều tê dại.
Anh không cần theo tôi.
Dương Thư Trần vịn tay trên cửa xe, thấp giọng dặn dò gì đó với tài xế rồi mới xoay người đuổi theo Quan Vũ Niệm.
Quan Vũ Niệm vừa về tới nhà mình liền cởi giày, xách túi thức ăn đầy ắp vào phòng bếp.
Quan Vũ Niệm phủi tay, cuối cùng cũng xả được3 cơn tức!
Cô ném đồ của tôi.
Giọng nói lạnh lẽo của Dương Thư Trần từ sau lưng truyền tới.
Quan Vũ Niệm chợt căng thẳn9g, lúc này mới nhớ ra bọn họ còn đang ngồi trên cùng một chiếc xe, bèn quay đầu lại, hùng hồn đáp trả:
Vứt đi rồi thì sao, dù s6ao một mình anh cũng không dùng được, chẳng lẽ anh muốn lấy về làm bóng bay?
Ai nói cho cô là tôi định dùng một mình?
Dương T5hư Trần nhướng mày, đôi mắt xấu xa nhìn cô chằm chằm không chịu rời mắt, giống như đang nói không phải còn cô nữa sao.
Quan Vũ Niệm vất vả lắm mới lấy lại được sắc mặt bình thường, giờ lại đỏ nữa rồi.
Dù sao ném cũng ném rồi, cậu đừng nghĩ nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.