Chương 2648: Bước từng bước vào cái bẫy của cậu (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 541 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Nếu không phải vì quá mệt, cậu cũng sẽ không tùy tiện ngủ ở rạp chiếu phim như thế này.
Nghĩ đến đó, Quan Vũ Niệm chẳng cách nào hạ8 tay xuống được.
Cô đang định đẩy cậu ra, cuối cùng lại là nâng đầu cậu, để cậu có tư thế ngủ thoải mái hơn.
Anh ngủ say quá, nhân viên rạp chiếu phim muốn dọn dẹp, chúng ta nên đi thôi.
Quan Vũ Niệm mím môi, nói đỡ cho người nhân viên kia.
Nghe thể, Dương Thư Trần cầm tay cô, đứng lên đi khỏi chỗ ngồi.
Vì hành động quá đột ngột, cơ thể Quan Vũ Niệm lại đang hơi tê, bất chợt bị kéo lên khiến hai mắt tối sầm lại, ngã vào lòng cậu.
Hai người cùn3g nhau đi, cuối cùng lại chỉ có một mình cô xem bộ phim này.
Lúc sau, hương bạc hà tươi mát trên người cậu không ngừng bay đến bên9 mũi cô, khiển Quan Vũ Niệm không làm thế nào tập trung lên màn ảnh được.
Trong đầu cô toàn là hình ảnh tên yêu nghiệt này.
Bộ phim kéo dài một tiếng rưỡi nhanh chóng kết thúc.
Người trong rạp đều lục tục ra về, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ vẫn c5ứ ngồi ở hàng ghế cuối.
Quan Vũ Niệm ngồi một tư thế suốt thời gian dài nên người hơi ế ẩm, nhưng thấy cậu ngủ say như thế lại không nỡ lòng nào đánh thức.
Mãi đến khi nhân viên rạp chiếu phim đi vào, chuẩn bị thu dọn thì thấy vẫn còn người chưa đi nên lớn tiếng gọi hai người họ, Dương Thư Trần mới giật mình tỉnh giấc.
Cậu cau mày nhìn sang người đánh thức mình, tỏ vẻ khó chịu khi vừa ngủ dậy.
Cậu, cậu Trần...
Bảo vệ vừa tiến đến đã thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cậu Trần, là chúng tôi đến muộn, khiến người ta quấy rầy giấc ngủ của cậu, chúng tôi sẽ đi ngay.
Chờ chút!
Dương Thư Trần bỗng nói, đưa tay xoa đầu rồi nhìn về phía Quan Vũ Niệm, dùng ánh mắt hỏi cô vừa xảy ra chuyện gì.
Đụng vào đâu rồi?
Hai tay Dương Thư Trần đưa lên xoa đầu cô, cau mày kiểm tra, đáy mắt lộ vẻ lo âu.
Tôi không sao, tay hơi tê một chút thôi.
Quan Vũ Niệm khẽ giải thích.
Bả vai cô đúng là tê rần rồi.
Cậu không dậy ngay mà hai hàng chân mày nhíu lại, dụi dụi vào vai cô như một chú mèo nhỏ ưa sạch sẽ.
Một lúc sau cậu mới từ từ mở mắt.
Đôi đồng tử yêu mị trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, không giống một người mới ngủ dậy chút nào.
Bị Dương Thư Trần dựa lâu quá, bả vai cô tê đến mức khó mà cử động.
Những lời này sao cô có thể nói trước mặt cậu chứ.
Sao không gọi tôi dậy?
Dương Thư Trần nhìn cô, chỉ cần liếc qua đã đoán được tại sao tay cô lại tế đến thế.
Chẳng qua cậu nghĩ rằng nếu cậu dựa vào người có ngủ, cô nhất định sẽ đẩy cậu ra.
Không ngờ rằng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.