• 7,730

Chương 2712: Ghen tuông bùng phát! (11)


Cô cũng không để bụng mấy lời khiêu khích của Chương Viên Uyển, nhưng Chương Viên Uyển đã nói sai một câu.

Ai nói cô không 8có cách nào...
Ánh mắt Quan Vũ Niệm tối xuống, đáy mắt xẹt qua một ánh nhìn u tối.
Cô khăng khăng rằng chương trìn3h có vấn đề là vì không muốn CJ chịu tổn thất to lớn bởi sự cố chấp của Chương Viên Uyển. CJ là công ty của Dương Thư Trần, mặc kệ9 mục đích cô tới CJ là gì thì cậu cũng đã từng giúp
Dương Thư Trần lấy di động ra khỏi túi, chuẩn bị gọi cho cô thì chợt thấy một bóng dáng thon thả đang từ chỗ thang máy chạy vụt về phía này.
Cô tới rồi...
Nhà họ Nghiêm không thiếu tiền, người theo chủ nghĩa đàn ông như Dương Thư Trần chắc chắn sẽ không để cô bỏ tiền mua quà cho mẹ cậu, nhưng ngoại trừ vấn đề đắt đỏ thì nơi này còn có một vấn đề khác rất quan
trọng, đó là nhiều người.

Tiểu Niệm Niệm, tôi chờ cô sắp hai mươi phút rồi, tôi cứ tưởng cô muốn quất ngựa truy phong rồi chứ.
Dương Thư Trần cởi áo vest, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng. Sắc trắng khiến gương mặt yêu nghiệt của
cậu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
đỡ cô, cô muốn làm chút gì đó cho cậu.
Nhưng nếu bây giờ cô dù6ng biện pháp mình nghĩ ra để chứng minh chương trình có vấn đề, vậy thì tổn thất đối với CJ sẽ còn lớn hơn nữa...
Dương Thư Trần liếc có một cái, trong mắt xẹt qua ánh nhìn tăm tối.
Cậu nhếch miệng một cái, ngồi vào xe và rời khỏi công ty, đi về phía trung tâm thương mại.
Cô không5 muốn thấy Dương Thư Trần nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng.
Quan Vũ Niệm ngồi đờ ra, qua một lúc lâu vẫn không thể đưa ra quyết định.
Đã tan tầm được mười phút rồi mà cô còn chưa xuất hiện...
Không lẽ lại chạy rồi?
Bớt đi sự sắc bén, thêm chút vô tội, đặc biệt là lúc đôi mắt hẹp dài híp lại oán trách cô, trong khoảnh khắc đó, Quan Vũ Niệm thực sự có cảm giác mình gây ra tội ác tày trời.

Công việc của tôi còn chưa làm xong nên trễ một chút, xin lỗi.
Quan Vũ Niệm xin lỗi rất thành khẩn.
Cô lo lắng bị đồng nghiệp bắt gặp, không đợi cậu mở miệng cô đã vội vàng mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn, thúc giục người đàn ông còn đang sững sờ ngoài cửa xe:
Dương Thư Trần, không phải muốn đi mua đồ
hả, còn không đi đi.

Lúc sắp tan tầm, nhớ tới lời dặn của Dương Thư Trần, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, cầm theo túi xách chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Trong bãi đậu xe, thân hình cao ngất của Dương Thư Trần dựa vào cửa xe, tay nâng lên nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
Trên đường đi không có người nào, nhưng nơi Dương Thư Trần dẫn cô đi dạo là một khu mua sắm lớn ở trung tâm thành phố.
Đây là con phố tấp nập nhất, mỗi một mảnh đất đều là tấc đất tấc vàng, tiền thuê đắt thế nào là có thể tưởng tượng đồ được bán trong đó đắt thế ấy.
Dòng người tấp nập, đông đúc, không thấy đâu là bờ bến. Chỉ nhìn một cái đã cảm thấy hoảng hốt lo sợ.

Dương Thư Trần, anh có chắc chúng ta thực sự phải vào đây mua đồ chứ? Lỡ như gặp phải phóng viên hoặc bị ai nhận ra...
Quan Vũ Niệm giữ chặt dây an toàn, không dám xuống xe.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.