Chương 2776: Nói mười nghìn lần tôi yêu em (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 650 chữ
- 2022-02-19 10:51:55
Cô không có người thân, Tiểu Tự giống như người thân duy nhất của cô trên thế giới này. Giữa hai người không có quan hệ máu mủ gì cả,8 nhưng tình cảm lại trên cả quan hệ máu mủ ruột rà.
Em lo gì chứ, dù thằng nhóc thối kia rất đáng ăn đòn nhưng anh cũng khô3ng ăn thịt nó đâu.
Dương Thư Trần lại hôn một cái lên mặt cô rồi mới hài lòng dẫn Quan Vũ Niệm ra khỏi phòng.
Trước khi đi,9 cậu quay lại nhìn thoáng qua Dư Tâm Tinh đang nằm trên giường bệnh. Những lời lúc nãy một phần là cố ý nói cho Quan Vũ Niệm nghe, n6hưng phần nhiều là những lời tâm sự trong lòng cậu.
Trên kệ là những mô hình xe đua được trưng bày thành hàng. Quan Vũ Niệm mới liếc mắt một cái đã bị đủ loại xe đua hấp dẫn...
Quan Vũ Niệm quét mắt khắp phòng một lần, cuối cùng dừng mắt trên người Tiểu Tư. Cậu bé đang cười trên con ngựa gỗ, trong tay còn đang cầm một mô hình xe đua để nghiên cứu.
Gương mặt bé tí của nhóc con vô cùng căng thẳng, cặp mắt đen láy mở to, bàn tay thì mở cửa xe của mô hình ra, như thể rất muốn nghiên cứu xem xe được lắp ghép như thế nào.
Dương Thư Trần vươn tay đè đầu cô lại, không cho cô nhìn mà chỉ thản nhiên lên tiếng:
Không có gì đâu, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ ổn.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ chính.
Quan Vũ Niệm đi theo Dương Thư Trần đến sân sau mới phát hiện phía sau còn có rất nhiều phòng.
Có những người không thể nói rõ là tốt ở điểm nào, nhưng lại không ai có5 thể thay thế được.
Đối với Thượng Lăng Tư, Dư Tâm Tinh chính là một người như vậy...
Anh sao thế?
Quan Vũ Niệm cảm thấy tâm trạng của cậu hơi lạ, bèn quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Biệt thự nhà họ Thượng rất lớn, những thứ em nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Ở đây có phòng chứa đồ, có hầm rượu, còn có rất nhiều phòng cho khách nữa. Tiểu Tư đang ở trong phòng đồ chơi cuối
cùng, nơi đó có đủ các kiểu mô hình xe đua.
Dương Thư Trần dẫn cô đi tới phòng cuối cùng, đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Trong căn phòng yên tĩnh, màn cửa đã được kéo ra. Ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ánh sáng màu vàng chiếu xuống mặt đất, tô điểm cho cả căn phòng rộng rãi thêm phần ấm áp.
Ánh mắt chăm chú của cậu bé khiến người ta không cảm thấy đó là một đứa bé đang chơi đùa nữa, trái lại giống như một nhà khoa học đang làm một thí nghiệm quan trọng nào đó hơn.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của cậu bé thay đổi. Chỉ một giây sau, ngón tay của cậu bé ấn vào một chỗ nào đó trên mô hình. Mô hình hoàn chỉnh bỗng dưng nứt ra rồi vỡ vụn, rơi khắp mặt đất.
Tiểu Tư vui vẻ cười thành tiếng.
Nụ cười sáng rỡ ấy hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt thờ ơ của cậu bé, khiến Quan Vũ Niệm chấn động vô cùng!
Tiểu Tư, em ấy cười...
Thằng bé trưởng thành sớm nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, vẫn có thứ mà mình thích. Chẳng qua thằng bé không muốn để em lo lắng nên trước giờ mới không đòi hỏi.
Dương Thư Trần cứ nắm tay Quan Vũ Niệm
mãi không buông ra, nhưng cũng không ngăn cô đi tới chỗ Tiểu Tư.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.