Chương 2793: Em là mối uy hiếp của anh(12)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 599 chữ
- 2022-02-19 10:51:55
Một phút, lâu nhất là một phút.
Nếu cô còn không ra, cậu sẽ phá cửa!
Yết hầu gợi cảm của Dương Thư Trần bỗng trượt một cái.
Hơi thở gấp gáp như có người bóp cổ, giọng nói cũng khô khốc...
Vừa nghe nói Tiểu Tư tỉnh lại, cô đã quên mất đề phòng Dương Thư Trần, lướt qua người cậu, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi được vài bước, Quan Vũ Niệm chợt nhớ ra trên người mình chỉ mặc áo của Dương Thư Trần, bước chân khựng lại, xoay người đi về phòng tắm thay quần áo.
Cậu chủ, Tiểu Tư tỉnh lại rồi. Tôi vừa kiểm tra cho cậu bé, sức khỏe đã không còn gì trở ngại, cậu có thể yên tâm.
Nhanh vậy sao.
Quan Vũ Niệm biết rõ cậu muốn làm gì nên cố ý trốn trong phòng tắm không chịu ra ngoài.
Cô ch9o rằng như vậy cậu sẽ không làm gì được cô à?
Cô vừa đi ngang qua trước mặt Dương Thư Trần thì một cánh tay chắc khỏe đã quấn lên eo cô.
Cậu dùng sức một chút, kéo cả người cô vào lồng ngực mình.
Em tắm rửa lâu, anh mệt rồi thì ngủ trước đi, không cầ8n chờ em đâu.
Giọng của Quan Vũ Niệm vang lên trong phòng tắm, rõ ràng lanh lảnh, không hề bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của cậu.
R3ất tốt, chắc chắn là cô cố ý.
Quan Vũ Niệm đứng ở cửa, tóc dài nửa xõa trên vai, trên người còn mặc một chiếc áo sơ mi nam, đôi chân thẳng tắp trắng nõn lộ hết ra bên ngoài. Ngũ quan trong trẻo mang theo vẻ sốt sắng, ửng đỏ tự nhiên. Dưới
ánh đèn nhu hòa, cô như biến thành một nàng yêu tinh, khiến người ta không thể dời mắt...
Mê hoặc hơn cả đồng phục tình thú, một chiếc áo sơ mi nam đã có thể biến Quan Vũ Niệm thành yêu tinh...
Anh vừa nói gì cơ? Tiểu Tư tỉnh rồi à?
Lực chú ý của Quan Vũ Niệm hoàn toàn lệch đường.
Ánh mắt Dương Thư Trần chợt sáng lên, đi tới trước bàn trà, cầm điện thoại lên, vừa c6huẩn bị gọi đi thì điện thoại đã vang lên trước.
Cậu nhìn tên hiển thị trên màn hình, phát hiện là bác sĩ chăm sóc Tiểu Tư gọi tới,5 sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng bắt máy.
Trước lúc Quan Vũ Niệm kịp phản kháng, cậu đã gác cằm lên vai cô:
Tiểu Tư tỉnh rồi, nhưng bây giờ vẫn đang ngủ, bác sĩ nói tốt nhất là sáng mai lại tới thăm.
Tiểu Niệm Niệm, anh cảm thấy bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm...
Ánh mắt Dương Thư Trần trở nên sâu thẳm, môi mỏng hé mở, hơi thở đầy cám dỗ.
Cậu còn định lấy Tiểu Tư làm cái cớ để lừa Quan Vũ Niệm ra ngoài, bây giờ thì hay rồi, không cần lừa nữa.
Chăm sóc cẩn thận, có tình huống gì thì lập tức báo cho tôi.
Dương Thư Trần dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại, sau đó bỏ di động vào túi, thong thả khoanh tay, dựa vào khung cửa ngoài phòng tắm.
Môi mỏng hé mở, giọng điệu lạnh nhạt:
Vừa mới nhận được điện thoại, Tiểu Tư tỉnh lại rồi, anh vốn định gọi em cùng nhau đi xuống xem thế nào, nhưng em còn chưa tắm xong, thôi vậy...
Dương Thư Trần còn chưa dứt lời, cửa phòng tắm đã bị kéo ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.