Chương 2837: Diễn xuất tốt nhất năm (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 567 chữ
- 2022-02-19 04:52:33
đang đứng trước mắt cô chính là Dương Thư Trần.
Đã muộn thế này, sao cậu lại tới đây?
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Cậu sẽ không thừa nhận cậu chỉ mới tưởng tượng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đã suýt chút nữa dọa mình tới chết. Giờ phút này, ôm thân thể mềm mại của cô, cậu mới cảm thấy trái tim mình trở về lồng ngực.
Bộ dạng này của cô giống như bị cái gì đả kích. Thế nhưng lúc bọn họ tách ra, cô vẫn còn bình thường.
Cô đã gặp ai? Nghe được cái gì? Rất nhiều câu hỏi đã vọt tới bên miệng, nhưng cuối cùng cậu lại chẳng hỏi gì cả.
Anh vẫn luôn lo lắng cho em, lo lắng tới mức không nuốt nổi cơm.
Dương Thư Trần ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô, như một đứa trẻ to xác xấu xa cọ xát trong lòng cô.
Quan Vũ Niệm không ngờ cậu còn chưa ăn cơm, vừa nghe câu nói bèn lập tức đứng lên:
Em đi nấu gì đó cho anh.
Không phải ly tình nhân bọn họ thường dùng.
Ánh mắt Dương Thư Trần lóe lên, có người tới tìm cô?
Ăn cơm tối chưa?
Dương Thư Trần chỉ khựng lại một chút rồi nhanh chóng đặt cô lên sofa, đau lòng ôm lấy gương mặt tái nhợt của cô mà hỏi.
Đôi mắt đen láy nhíu lại, bể người trong lòng lên, đi vào căn hộ, dùng chân đóng cửa lại.
Dương Thư Trần ôm Quan Vũ Niệm tới sofa, vừa chuẩn bị đặt cô xuống thì chợt phát hiện trên bàn có một ly nước.
... Lúc ở trại trẻ mồ côi, ăn với Tiểu Tư rồi.
Quan Vũ Niệm cũng chú ý tới ly nước trên bàn, vừa nghĩ tới Ninh Phong Khởi cô lại nhớ tới phần tài liệu và tấm ảnh kia. Ngực cô như bị tảng đá đè nặng, không thể thở nổi.
Cô trốn tránh theo bản năng, không muốn nhớ tới bất cứ hình ảnh nào liên quan, càng không có can đảm nói cho Dương Thư Trần.
Bảo vệ thấy cô không sao, cũng không dám nói nhiều, chỉ nhìn thoáng qua Dương Thư9 Trần rồi lặng lẽ rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại hai người đang đứng nhìn nhau. Qua hồi lâu, Dương Thư Trần mới6 đột nhiên tiến lên, vươn tay ôm cô vào lòng:
Quan Vũ Niệm, sao không nghe điện thoại của anh!
Hơn nữa người trước mắ8t vẫn luôn đứng thẳng tắp, không hề nhúc nhích, nhìn như một người giả. Là cô nhớ cậu quá nên bị ảo giác sao?
Quan 3Vũ Niệm ngơ ngác, không tiến lên.
Lúc nói những lời 5này, cậu gần như quát khẽ. Không gọi được cho cô, cậu thì bị nhốt trong nhà, cô có biết lúc đó cậu có cảm giác gì hay không?
... Điện thoại em hết pin, đang sạc.
Quan Vũ Niệm bị quát thì vẫn còn ngẩn người, bèn giải thích theo bản năng. Sau khi dứt lời, cô bỗng nghĩ tới gì đó, bèn ngẩng đầu từ trong lồng ngực cậu:
Anh đột nhiên chạy tới
tìm em, là vì không gọi được cho em?
Không phải không gọi được, là gọi được mà không ai nghe.
Dương Thư Trần nghiên chặt răng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.