• 7,730

Chương 2841: Diễn xuất tốt nhất năm (6)


Dương Thư Trần sửng sốt, lúc này mới chú ý rằng cô đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình. Đầu ngón tay trắng nõn đè lên vị trí gầ8n trái tim cậu, nơi đó vẫn còn hiện rõ vết sẹo.


Lúc bị đâm, anh đau không?
Quan Vũ Niệm lại hỏi lần nữa như bị ma quỷ 3ám ảnh. Đôi mắt cô khẽ chớp, nước mắt lăn dài khỏi hốc mắt.
Cậu mơ thấy bản thân bị bắt cóc, cơ thể bị đâm thủng mấy trăm lỗ, máu cứ chảy ào ào.
Cha mẹ, anh chị cậu đều khóc bên thi thể của cậu...
Chỉ cần nhắm mắt, những hình ảnh ấy lại chiểu rõ mồn một trước mắt như phim điện ảnh.
Trong một thời gian rất dài, cậu luôn gặp ác mộng mỗi khi ngủ.

Chuyện ba em đã làm không liên quan gì đến em. Hãy thử đổi góc độ suy nghĩ đi, ông ta đã biến mất hơn chục năm và có lẽ sau này sẽ không xuất hiện nữa, việc ông ta mang em đến thế giới này đã là sự bồi thường
tốt nhất với anh rồi.

Dù biết rằng đó chỉ là giấc mơ, nhưng lần nào hình ảnh đó cũng khiến người ta khó chịu đến không thở nổi khi nhớ lại.
Tuy nhiên, so với nó thì cậu biết rõ hiện tại mình muốn cái gì!

Chắc chắn rất đau rồi, làm sao có thể quên...
Quan Vũ Niệm nghe vậy thì ngơ ngác, vết thương vô tình chạm phải đã nhắc lại tất cả những thứ cô cố quên đi.
Cô cho rằng mình có thể giả vờ không quan tâm và thoải mái như cậu, để tất cả lo âu đến khi nào xảy ra rồi hẵng tính. Nhưng khi bàn tay chạm lên vết sẹo trên ngực cậu, cô mới phát hiện sự sợ hãi trong lòng mình...
Không một ai có thể nói quên là quên được 5chuyện đáng như thế.
Mười tuổi là độ tuổi đã có thể nhớ rất nhiều chuyện, nhớ lý do mình bị bắt cóc, nhớ dáng vẻ hung thủ ra sao, nhớ bị người dùng dao kề cổ, còn nhớ cây dao đâm vào ngực mình...
Nghe vậy, Dương Thư Trần dần ôm siết lấy cô như thể lo lắng 9cô sẽ rời khỏi nếu mình buông tay. Giọng cậu buồn buồn:
Chuyện đã hơn mười năm trước rồi, anh không còn nhớ rõ nữa.

Cậ6u nói thì có vẻ hờ hững, nhưng biểu cảm trên mặt lại không thoải mái như vậy.

Dương Thư Trần, ba em... Em thấy một tấm hình...
Quan Vũ Niệm nghẹn ngào, muốn nói thẳng tất cả cho cậu nhưng lại bị một bàn tay che miệng.

Anh nói quên tức là quên rồi, dù em thấy gì cũng không cần phải để trong lòng.

Dương Thư Trần đặt tay lên gáy cô, nói rõ từng chữ một.

Đôi mắt cậu sáng như sao trời. Quan Vũ Niệm chưa từng nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ đến thế trong cuộc đời mình. Nó như một sự tín ngưỡng thu hút người ta hướng tới...


Quan Vũ Niệm, nếu như em muốn chuộc tội thay ba mình thì hãy ở lại bên cạnh anh đi, đồng ý với anh!
Dương Thư Trần lại dùng bàn tay còn lại nâng đầu cô lên, ép cô hứa với mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.