• 7,731

Chương 2870: Sai một li, đi một dặm (7)


Cô rất vui mừng, ngày nào cũng ở cạnh cha giống mẹ của mình...

Lúc đó, chuyện cô thích làm nhất là ngồi trên vai cha mình, để ông ôm mình 8bay lên cao, cao đến mức có thể hái được trái cây trên cái cây trong sân kia.
Cô chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không chờ được.
Mẹ đã chết rồi.
Quan Vũ Niệm.

Chuyện này... Chuyện này...
Dì Vương căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, nhớ tới chuyện Dương Thư Trần bảo mình đi lên chăm sóc Quan Vũ Niệm, bà lắp bắp mãi không nói thành lời, trong mắt chứa đầy vẻ
Cuối cùng, cha trở về rồi.
Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy cha mình.
Một mình cô ngồi khóc rất lâu, khóc đến khi ngủ thiếp đi...
Có người nói cô đã bị sốt, có người bảo cô rất đáng thương, cô đều nhớ hết nhưng lại không nhớ rõ...
Quan Vũ Niệm mở choàng mắt, hơi cử động một chút đã thấy cả người đau nhói. Cô co quắp trên mặt đất, không dùng sức nổi, chỉ có thể tựa bên cạnh ghế sofa.
Trong phòng trống không, ngoài cô ra thì chẳng có ai khác. Trên mặt đất vẫn còn vết máu lờ mờ và quần áo rách nát.
Đến khi tỉnh lại, cô đã ở trong trại trẻ mồ côi. Cô không nhớ rõ chuyện gì cả. Viện trưởng đối xử với cô rất tốt, các bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi có người thích cô, cũng có người không thích cô.
Cô không nhớ nhà của mình ở đâu, cũng quên mất mình gặp cha lúc nào, thậm chí cô còn không phân biệt được mình thật sự gặp cha hay chỉ đang nằm mơ.

Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, hình như có tiếng người tới.

Cô Quan, là tôi, dì Vương đây.
Dì Vương đi từ bên ngoài vào, thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì cũng ngẩn người. Sau khi ngơ ngác vài giây, bà mới vội vàng bước lên trước, lấy tấm thảm trên ghế sofa rồi che lên người
nghe lời m6ẹ. Cô còn hứa với cha là dù có xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ làm một đứa bé lương thiện biết nghe lời...
Sau đó...
Sau đó xảy ra5 chuyện gì?
Cô không nhớ rõ nữa.
Cô không dám nhắm mắt lại, không dám nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra.
Hai tay cô ôm lấy người mình, ép mình phải cố nén nước mắt. Cô dùng sức cắn môi, muốn đứng dậy.
Cô không còn nhớ rõ đó là trái cây gì, nhưng cô vẫn nhớ cha3 mẹ mình rất tốt, và họ cũng đối xử với cô rất tốt.
Cha nói với cô rằng con gái cũng cần phải kiên cường, lúc ông không có ở nhà, cô phải9 giúp cha chăm sóc cho mẹ. Lúc ấy cô không biết cha muốn đi đâu, chỉ ngoan ngoãn ngoéo tay với cha, hứa là mình sẽ ngoan ngoãn
Một năm rồi lại một năm cứ trôi qua như thế, mãi đến khi cô trưởng thành, mãi đến khi cô gặp Dương Thư Trần...
Giấc mộng đột ngột dừng lại!
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy cha nói gì đó, nhưng hình như lại không có.
Cái nhìn đó giống như một giấc mơ, cô còn chưa thấy rõ dáng vẻ của ông thì đã ngủ mất rồi.
Cô chỉ nhớ rõ là mẹ ngã bệnh, bệnh cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng. Bác sĩ bảo gia đình phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cô không biết bác sĩ nói vậy có nghĩa là sao, cô chỉ cảm thấy sợ hãi, muốn đi tìm cha của mình, thế nhưng không thấy cha đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.