Chương 2885: Tôi vẫn là tôi (10)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 530 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
nay ăn gì.
Giây tiếp theo, nụ hôn của cậu đã rơi xuống mặt cô và xoay người đè Quan Vũ Niệm lên giường...
Dù là ai nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khó đoán được trước đó đã xảy ra chuyện gì.
So với sự khó xử của Quan Vũ Niệm, rõ ràng là dì Vương đang hiểu lầm. Trong lòng bà thầm nghĩ, chẳng trách lúc đó cậu chủ vừa nhìn thấy hộp thuốc kia đã lập tức cầm đi lên tầng, có lẽ là vội dùng...
Quan Vũ Niệm không biết mình đã ngủ bao lâu. Chờ khi cô tỉnh lại, trong phòng đã tối đen như mực, không bật đèn. Bên cạnh không có ai, chỉ còn lại một mình có và không khí đang dần dần trở nên lạnh lẽo.
Mới nhúc nhích một chút đã đau không nói nên lời, cô như một con búp bê vải bị chơi hỏng, cuối cùng bị chủ nhân vứt vào một xó.
Đừng mà, Dương Th8ư Trần...
Cuối cùng, mọi sự giãy giụa của cô đều chỉ là vô ích.
Sự cướp đoạt của cậu, một khi bắt đầu thì sẽ không dừng lại. Chờ k3hi cậu thỏa mãn thì Quan Vũ Niệm đã ngất lịm đi, giọt lệ lăn xuống theo khóe mắt nhắm chặt của cô, khuôn mặt trắng nõn tái nhợt đi, trên ng9ười dày
Cô Quan, cô tỉnh rồi sao? Tôi muốn hỏi một chút, tối nay cô muốn ăn gì, tôi làm cho cô.
Dì Vương vừa vào phòng đã thấy Quan Vũ Niệm đang ngồi trên giường, bèn cười hỏi. Bà nói được một nửa, thoáng thấy đống
hỗn độn trên mặt đất và cả sắc mặt không bình thường của Quan Vũ Niệm, bà tức khắc ngẩn người.
Quan Vũ Niệm cố gắng chống người ngồi dậy trên giường, đưa tay ẩn chốt mở rèm cửa Rèm cửa chầm chậm kéo ra, ráng chiều chiếu vào cửa sổ khiến cô nhận ra bây giờ mới chỉ là hoàng hôn.
Nghe thấy có tiếng bước chân đi vào phòng, Quan Vũ Niệm kéo chăn che đậy thân thể mình theo bản năng, nhìn xuống quần áo hỗn độn trên mặt đất, đã không kịp nhặt nữa rồi...
trước. 5
Cậu cầm lấy hộp thuốc rơi trên mặt đất, xoay người đi ra khỏi phòng như thể trốn chạy!
đặc dầu hôn cậu cố ý để lại...
Dương Thư Trần cúi đầu hôn lấy giọt nước mắt của cô, mùi vị mặn chát khiến tim cậu đ6au nhói lên. Rõ ràng cậu đã chiếm được tất cả, nhưng trong lòng vẫn cứ trống rỗng, thậm chí cảm giác mất mát còn rõ rệt hơn
Bây giờ người trẻ tuổi thật sự... quá nôn nóng!
Cậu chủ cũng thật là, cho dù thích cũng phải suy nghĩ cho sức khỏe của cô chứ, cô vừa mới ra viện, cậu ấy đã làm xằng làm bậy rồi!
Dì Vương quở trách hai câu rồi đi lên giúp Quan Vũ Niệm nhặt quần áo đặt sang
một bên, lại lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ, đưa cho cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.