Chương 2891: Hoàn toàn không phải đối thủ! (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 584 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
Dương Thư Trần không trả lời quản gia mà ngoảnh đầu nhìn Quan Vũ Niệm. Xe đột nhiên dừng lại khiến cô ngã ra sau một chút, bị Dương Th8ư Trần tiện đà ôm vào lòng, ổn định thân thể cô.
Lúc này cô chỉ mới ngồi dậy, còn chưa nhìn thấy Ninh Phong Khải xuất hiện tr3ước mặt bọn họ. Chờ khi cô nhìn thấy rồi...
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Dương Thư Trần đã liếc mắt nhìn sang Quan Vũ9 Niệm đang ngẩng đầu trong lòng mình. Cô nghe được lời quản gia thì tức khắc nhìn về phía Ninh Phong Khải.
Mãi đến khi Ninh Phong Khải đi tới bên cạnh ô tô, đưa tay gõ vào cửa kính:
Tiểu Niệm, xuống xe, anh tới đón em đi!
Giọng Ninh Phong Khải rất lớn, cách một lớp cửa kính nhưng mọi người trong xe đều có thể nghe
thấy.
Quan Vũ Niệm vẫn luôn ngơ ngác bất động, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Đôi mắt vô hồn chớp chớp, nhìn Ninh Phong Khải đang đứng ngoài cửa xe.
Lồng ngực Dương Thư Trần thắt lại, cánh tay đang ôm cô vô thức siết chặt.
Cậu có thể mang cô đi từ tay Ninh Phong Khải một lần thì cũng có thể mang đi lần thứ hai!
Trong xe, cậu đợi thật lâu cũng không đợi được phản ứng của cô, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.
Thật sự là anh ấy...
Không phải ảo giác của cô.
Sau khi xác định không phải mình bị ảo giác, phản ứng đầu tiên của Quan Vũ Niệm không phải đáp lại Ninh Phong Khải mà là ngẩng đầu lên nhìn Dương Thư Trần đang ôm lấy mình. Cô vừa ngẩng đầu thì phát hiện
cậu cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trước, nhưng thân thể hai người đều đang vô thức căng chặt.
Cậu đang cược, cô có đẩy cậu ra rồi chạy theo Ninh Phong Khải hay không.
Tay cậu vô thức nâ6ng lên, muốn ấn đầu cô xuống nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Dương Thư Trần nhìn vào mắt cô, thấy trong đó bừng lên một tia s5áng. Có kinh ngạc, có bất ngờ, còn có cảm xúc nào đó mà cậu không hiểu...
Hẳn là mừng rỡ nhỉ? Có phải bây giờ cô chỉ muốn đẩy cậu ra rồi vội vàng xuống xe hay không?
Cô đang do dự, có cần nói với Dương Thư Trần một tiếng, cô muốn nói chuyện riêng với Ninh Phong Khải hay không. Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn cẩn Ninh Phong Khải giải thích.
Dương Thư Trần, cậu thả Tiểu Niệm xuống xe! Cô ấy không phải đổ vật của cậu, cậu không có quyền nhốt cô ấy!
Ninh Phong Khải còn đang gào thét bên ngoài, âm thanh càng lúc càng lớn.
Xe thể thao của anh chắn ngay trước xe của bọn họ, không dịch đi, xe của bọn họ không đi qua được, chỉ có thể tiếp tục như vậy.
Dương Thư Trần, tôi có thể
Không thể: Nghĩ cũng không được nghĩ!
Không đợi cô nói xong, Dương Thư Trần đã lập tức ngẩng đầu ra lệnh cho quản gia.
Lái xe!
...
Quản gia ngẩn người, sau đó kinh ngạc nhìn Dương Thư Trần.
Lái, lái xe?
Lái như nào?
Tránh ra.
Dương Thư Trần buông Quan Vũ Niệm, ngồi vào ghế lái, cắm khóa xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.