Chương 2894: Hoàn toàn không phải đối thủ (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 627 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
Cô Quan...
Quản gia đi theo phía sau bọn họ, thậm chí còn không kịp ngăn cản, chỉ có thể sợ hãi quay đầu nhìn vẻ mặt tối sầm của Dươn8g Thư Trần, run rẩy hỏi:
Cậu Dương, có đuổi theo không?
Nói thừa!
Người chạy mất rồi, không đuổi theo, chẳng lẽ để c3ô ấy đi tìm Ninh Phong Khải!
Dương Thư Trần vừa định thả Tiểu Tâm Tâm xuống, nhưng nhóc con lại liều mạng ôm chặt lấy cánh tay9 cậu.
Không thả không thả! Lâu lắm rồi anh không chơi với Tiểu Tâm Tâm, Tiểu Tâm Tâm đáng thương quá...
Anh đang có6 việc gấp, nhưng anh đã bảo một người đến chơi với em, em tự chơi một lát nha.
Dương Thư Trần nhìn Quan Vũ Niệm biến mất trong chớp m5ắt, lại nhớ đến vừa rồi trên đường gặp phải Ninh Phong Khải,
lòng nóng như lửa đốt!
Ai vậy?
Tiểu Tâm Tâm không dễ mắc lừa như vậy, vẫn túm chặt lấy cậu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, lại chuẩn bị bắt đầu tỏ vẻ đáng thương.
Đường Nguyên Tư, anh Tiểu Tư của em, chẳng lẽ em không muốn gặp cậu ấy?
Dương Thư Trần cũng không úp úp mở mở mà lập tức nói ngay. Cậu nhớ rõ Tiểu Tâm Tâm rất thích thằng nhóc thổi kia!
Cô chưa từng nghĩ tới Dương Thư Trần lại có một đứa con gái...
Lúc nhìn đứa bé kia, ánh mắt chan chứa thương yêu chiều chuộng của cậu khiến người ta phải ghen tị. Khoảnh khắc đó, cô chỉ thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt!
Vừa tưởng tượng từng có một người con gái xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, từng có quan hệ thân mật nhất với cậu, thậm chí còn sinh cho cậu một đứa con, cô chỉ cảm thấy hơi thở như bị bóp nghẹt, khó chịu
À, bai bai anh!
Tiểu Tâm Tâm sửng sốt, sau đó vui vẻ tuột xuống khỏi lồng ngực cậu, vẫy tay tạm biệt. Dáng vẻ ngoan ngoãn, so với ban nãy quả thật như hai người khác nhau!
Dương Thư Trần hoàn toàn không ý thức được mình đã thất sủng, vừa thấy Tiểu Tâm Tâm buông tay đã vội vàng đuổi theo phương hướng Quan Vũ Niệm biến mất.
Nhưng chậm trễ vài phút, chờ khi cậu chạy ra bên ngoài thì chiếc xe chở Quan Vũ Niệm đã biến mất ở đầu đường.
Bịch...
Dương Thư Trần xoay người, một nắm đấm nện vào vách tường.
Đần ra đó làm cái gì? Còn không mau đi tìm cho tôi! Cho dù có phải quật ba thước đất cũng phải tìm cho bằng được!
Bên kia, Quan Vũ Niệm ngồi trên xe, vẫn còn bàng hoàng hoảng hốt, bên tai văng vẳng tiếng
ba ơi
ban nãy vừa nghe thấy.
không thở nổi...
Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ, cũng không biết mình đang làm cái gì. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi đó, một giây cũng không muốn ở lại...
Quan Vũ Niệm hoàn toàn không nhận thấy nước mắt đã đầm đìa trên mặt mình...
Cô ơi, cô muốn đi đâu?
Tài xế tắc xi cảnh giác nhìn cô gái vừa lên xe đã bắt đầu khóc, đợi mãi không thấy Quan Vũ Niệm báo địa chỉ thì càng thêm căng thẳng. Đừng nói là bị đá rồi nghĩ không thông đấy...
...
Quan Vũ Niệm thoáng đờ ra.
Vừa rồi cô chỉ chạy ra ngoài theo bản năng, không ngờ lại có thể thoát đi một cách thuận lợi, cũng chưa từng nghĩ sẽ chạy đi đâu. Bây giờ cô đang ở đầu đường, nhưng một đứa trẻ không nhà để về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.