Chương 2906: Em không thể đi được! (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 635 chữ
- 2022-02-19 05:03:44
bỗng quay về vị trí.
Cô giơ tay lên, nắm lấy góc áo của cậu, giống như một đứa trẻ lo lắng bị đẩy ra, chỉ biết nắm lấy góc áo cậu, không 8khóc không quấy.
Xem ra cậu Ninh không chỉ thích đào góc tường nhà người ta mà còn thích chui cửa sau nhà người khác nữa nhỉ, nề nếp nh3à họ Ninh đáng lo thật đấy.
Dương Thư Trần một tay ôm Quan Vũ Niệm, lạnh lùng nhíu
Ninh Phong Khởi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cảnh sát khống chết
Tự ý xông vào nhà dân, định lừa gạt thiếu nữ ngây thơ...
Dương Thư Trần đi đến trước mặt Ninh Phong Khải, nhìn chằm chằm gương mặt khó coi của anh. Cậu khẽ nhếch môi, chậm rãi lên tiếng.
Cậu Ninh, lần này anh tự đưa đầu vào lưới, không ai bảo vệ anh được cả!
Dương Thư Trần quay người ôm Quan Vũ Niệm rời đi.
Dương Thư Trần, xem như cậu lợi hại! Nhưng cậu đừng vui mừng quá sớm, tôi nói cậu biết, kết quả của cậu sẽ không tốt hơn tôi đâu...
Ninh Phong Khải bị cảnh sát đè lại, phải đi lấy lời khai khiến anh tức đến nỗi
xanh mặt. Trừ nguyền rủa ra, anh không nói thêm được gì cả!
Sau một trận ồn ào, biệt thự tư nhân lại yên tĩnh trở lại.
mày nhìn Ninh Phong Khải.
Khóe miệng cậu con9g lên như đang cười, nhưng nụ cười lạnh ấy lại khiến gương mặt quyến rũ của cậu trông có vẻ ma mị. Đó là điềm báo cậu sắp nổi giận!
Dươ6ng Thư Trần, dù cậu có được cơ thể thì cũng không chiếm được trái tim em ấy, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận!
Ninh Phong Khải nói rồi xoay người5 định rời đi từ cửa nhỏ.
Nơi này là biệt thự của Dương Thư Trần, anh không mời mà tới thế này là không hợp lý. Bây giờ Dương Thư Trần đã phát hiện, anh không thể nào đưa Quan Vũ Niệm đi được nữa, nếu cứ tiếp tục ở lại thì chỉ chịu thiệt
mà thôi. Ninh Phong Khải bị Dương Thư Trần đập mấy lần nên anh biết rõ cậu không phải kiểu người làm theo lẽ thường, thế nhưng không ngờ anh vừa bước chân ra ngoài, xung quanh đã vang lên tiếng còi báo động,
ngay sau đó là tiếng xe cảnh sát...
Tôi thật sự không ngờ lại có người dám lén vào biệt thự, cũng may cô quan không sao...
Dì Vương không nhìn thấy Ninh Phong Khải, chỉ nghe bảo vệ kể lại, bèn vội vã bưng trà an thần sang cho Quan Vũ Niệm.
Cô Quan, vừa rồi cô có bị dọa sợ hay không? Mau uống ly trà cho đỡ sợ, có cậu chủ ở đây rồi, cô có thể yên tâm!
... Cảm ơn dì Vương.
Quan Vũ Niệm vươn tay nhận lấy ly trà an thần rồi nhìn sang Dương Thư Trần đang ngồi bên cạnh.
Dì Vương không nói tiếng nào còn đỡ, bà vừa nói xong, áp suất trong phòng khách lại càng thấp hơn!
Quan Vũ Niệm căng thẳng mím môi, cô định cúi đầu xuống uống ngụm trà nhưng còn chưa kịp chạm vào cái ly thì trà an thần trong tay đã bị người ta lấy mất. Một tay Dương Thư Trần đặt trên lưng ghế sofa, một tay
bưng ly trà, hờ hững nhấp một ngụm, sau đó trả lại ly trà cho dì Vương trong ánh mắt kinh ngạc của hai người.
Trà an thần này quá nhạt, không khiến trái tim bé bỏng đang sợ hãi của tôi bình tĩnh lại được, pha lại ly khác đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.