Chương 2935: Thế giới rộng lớn nhưng anh chỉ yêu mình em (11)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 611 chữ
- 2022-02-19 05:03:44
Ghét bỏ thẳng thừng!
Lần này quản gia xoay mặt đi, lấy hai tay che tai, vờ như ban nãy mình vừa mù vừa điếc, không 8nghe không thấy cái gì cả...
thùng rác, đóng gói mang đi vứt!
Quả nhiên, cháu trai giống y hệt con trai, toàn kiếm chuyện với ông cả!
Cậu bé vẫn còn chưa đi vững bước đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo khiến người ta cảm thấy chỉ cần lay một cái là có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào. Dù cho có như vậy, cậu bé vẫn bước từng bước đi về, đặt mông lên cái nệm
của mình rồi tiếp tục vui vẻ chơi xếp gỗ, chẳng thèm quan tâm đến Nghiêm Thừa Trì...
Ôi trời ạ! Kể từ khi ông làm quản gia cho nhà họ Nghiêm đến nay, đây là lần đầu tiên 3ông trông thấy có người dám tỏ vẻ ghét bỏ chủ tịch trước mặt ông ấy. Đã thể đó còn là một bé con miệng còn hôi sữa nữa chứ9!
Chỉ mấy lời bập bẹ mà cậu bé biết nói toàn là mấy lời ghét bỏ Nghiêm Thừa Trì...
Nói với bảo mẫu, sau này trong biệt thự tuyệt đối không được xuất hiện mấy thứ như trò xếp gỗ!
Ông mà không trừng trị được một thằng oắt con miệng còn hôi sữa à?
Dường như Nghiêm Tiểu Bảo hiểu được những lời ông vừa nói, bèn ngửa khuôn mặt tuấn tú đẹp trai lên, nhìn về phía ông. Sau đó, cậu bé bò lên khỏi nệm.
Biết sợ rồi à? Bây giờ cháu nhận lỗi, ông sẽ cân nhắc giữ lại hai mảnh gỗ cho cháu...
Nghiêm Thừa Trì còn chưa dứt lời đã thấy bé con quẳng miếng gỗ xuống, lảo đảo 5 đi. Thằng bé làm vậy là ra vẻ thà rằng không
chơi nữa chứ cũng chẳng thèm nhận lỗi với ông đấy à?
Quản gia hoàn toàn khôn6g dám nhìn nữa...
Thằng nhóc thối này, cháu vừa mới nói cái gì?
Nghiêm Thừa Trì đen mặt, nghiến răng nghiến lợi.5 Ông bước lên phía trước, bể Nghiêm Tiểu Bảo đang ngồi dưới đất lên, chỉ hận không thể đóng gói cậu bé rồi ném vào
Nghiêm Thừa Trì có cảm giác đánh vào vải bông, hoàn toàn không dùng sức, chỉ cảm thấy cơn tức trong lồng ngực như sắp nổ tung.
Chủ tịch, đã chuẩn bị xe xong rồi, có thể xuất phát...
Quản gia dũng cảm tiến lên nhắc nhở, chỉ sợ còn để hai người ở lại đây nữa, cậu chủ nhỏ sẽ bị ném vào thùng rác thật!
Kêu bảo mẫu đến trông chừng nó đi, nếu nó dám cáu kỉnh thì cứ việc dạy dỗ, không cần khách sáo!
Nghiêm Thừa Trì đen mặt, ném Nghiêm Tiểu Bảo trong tay lên ghế sofa rồi khoanh tay lại, chờ cậu bé khóc nhè.
Kết quả, cậu bé giương đôi mắt to đen như mực nhìn ông một lúc rồi yên lặng quay người trượt khỏi ghế sofa, lạch bạch quay lại chơi xếp gỗ.
Ngực Nghiêm Thừa Trì lại bị đâm thêm một dao, khiến ông buồn bực không diễn tả được thành lời!
Ông cần một cô công chúa nhỏ để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình, nếu không sớm muộn gì ông cũng tức đến phát bệnh!
Chủ tịch, cậu chủ nhỏ vẫn còn bé, có lẽ không hiểu lời ông nói...
Quản gia lên tiếng nhưng cũng không nói được hết lời. Cảm giác ghét bỏ này quá rõ ràng, ông không thể nào diễn kịch, giả vờ như không thấy được!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.