Chương 421: Mật mã hạnh phúc (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 573 chữ
- 2022-02-10 10:57:53
Cô Hạ, cô tỉnh rồi à?
Thư ký đi tới trước mặt cô, nhịn cười nói,
Tổng Giám đốc dặn, cô tỉnh ngủ thì đến phòng làm việc của anh 8ấy.
...
Hạ Trường Duyệt đứng bật dậy, xấu hổ che mắt lại, cúi đầu ra khỏi phòng họp.
Còn có thư ký nào mất mặt hơn cô 3không? Ngủ trong cuộc họp ngay ngày đi làm đầu tiên, chắc là sẽ bị sếp lớn cho cuốn gói khỏi công ty luôn nhỉ? May mà cô chỉ là t9rợ lý tạm thời, không cần phải lo lắng bị đuổi việc.
Nhưng vừa nghĩ tới sếp lớn của cô là Nghiêm Thừa Trì, mà cô lại ngủ 6trong cuộc họp của anh, không biết anh có suy diễn là cô cố tình không nể mặt anh hay không nữa? Tính tình Nghiêm Thừa Trì quái g5ở, nói không chừng anh sẽ tức giận, rồi nghĩ ra cách gì đó để chỉnh cô.
Để an toàn, có phải cô nên nghĩ cách nịnh nọt cho anh vui vẻ trước không? Nhưng cô phải nịnh anh như thế nào mới được đây? Hạ Trường Duyệt bước ra hành lang, đi về phía văn phòng Tổng Giám đốc.
Cô đi có một đoạn đường ngắn mà như bước lên đoạn đầu đài.
Đều tại Nghiêm Thừa Trì, bảo cô đi dự họp gì đó, chẳng khác gì đi nghe hát ru.
Trước khi công ty nhà họ Hạ xảy ra chuyện, cô từng nhiều lần theo ba đến công ty.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần vừa bước vào phòng họp là cô đều ngủ gật trong cuộc họp.
Mẹ cô thường xuyên lấy chuyện này ra dìm hàng cô, nói ba cô là tinh anh trong giới kinh doanh, thế mà lại sinh ra một đứa con mù kinh doanh, ngay cả một cuộc họp cũng không nghe nổi.
Mẹ nói cái này gọi là đột biến gien.
Duyệt Duyệt nhà chúng ta trời sinh ra để làm nghệ thuật, vậy ngủ trong một cuộc họp kinh doanh thì có làm sao đâu?
Nhớ tới cảnh ba luôn che chở mình, Hạ Trường Duyệt sụt sịt, bỗng cảm thấy hơi tủi thân.
Trước đây cô luôn cảm thấy, cho dù cô có làm gì thì cũng chẳng cần phải lo lắng.
Bởi vì ba mẹ chính là ô dù của cô, sẽ luôn che chở cô lớn lên.
Sau này gặp được Nghiêm Thừa Trì, cô còn thầm cảm ơn ông trời chiếu cổ cô, mang đến cho cô người đàn ông tốt nhất trên thế giới.
Nhưng chỉ trong một đêm, những người mà cô cho rằng sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, đột nhiên lần lượt bước đi rồi biến mất...
Hạ Trường Duyệt cắn môi, không cho phép mình tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.
Cô mang tâm trạng giằng xé đi tới trước cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Cô áp người vào cánh cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.
Không hề có tiếng động nào là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây? Mặc kệ đi, đưa đầu một đao rụt đầu cũng một đao, sợ hãi rụt rè thì tính gì là anh hùng hảo hán? Hạ Trường Duyệt lấy hết can đảm định mở cửa ra, nhưng tay mới vừa chạm đến cửa thì chợt nắm lại, đổi thành gõ nhẹ hai cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.