Chương 513: Người đàn ông thần bí (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 665 chữ
- 2022-02-10 11:09:01
Cô vẫn đi đứng không nhìn đường như vậy sao?
Trong lúc Hạ Trường Duyệt còn đang thất thần, người đàn ông đã cất bước đi về p8hía cô, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi dừng trước mặt cô.
Lúc này, Hạ Trường Duyệt mới nhận thấy anh ta rất cao.
C3ô đứng trước mặt anh ta, cố lắm cũng chỉ đến ngang cằm.
Cô ngẩng đầu thốt lên,
Anh chính là người đang khiến mọi người bàn tán sao?
Hửm?
Người đàn ông hừ một tiếng nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, không biết là khẳng định hay nghi vấn.
Ngay sau đó, anh ta nhếch miệng,
Tôi tưởng cô gặp tôi, ít nhất cũng nên nói với tôi một tiếng cảm ơn trước.
Dù sao hôm nay tôi cũng tình cờ giúp cô hai lần.
Hạ Trường Duyệt đang băn khoăn, trên đời này có chuyện trùng hợp vậy sao? Nghe anh ta nói như vậy, cô mới sực nhớ ra ở quán cà phê, anh ta đã đỡ cô ở cửa và nhặt được điện thoại của cô.
Đối mặt với dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung của anh ta, đôi mắt trong veo của Hạ Trường Duyệt lóe lên vẻ tinh quái,
Ô, không phải anh nói mỗi ngày làm một việc thiện, không cần phải cảm ơn sao?
...
Anh ta không ngờ cô lại trả lời như vậy, thoáng ngẩn ra rồi chợt bật cười thành tiếng.
Cô đúng là một cô gái thú vị.
Cảm ơn đã quá khen
Hạ Trường Duyệt nhìn xoáy vào anh ta, thật sự không phát hiện ra rốt cuộc người này có lại lịch như thế nào.
Cô muốn hỏi anh ta sao lại tới tìm Dịch Hải Âm, nhưng lại cảm thấy quá đường đột.
Anh ta khẽ cụp mắt lại, nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh mắt lóe9 lên vẻ trêu chọc.
Sao anh lại ở đây?
Hạ Trường Duyệt cảm nhận được mùi nguy hiểm trên người anh ta, vô thức lùi về6 sau một bước, tạo khoảng cách giữa hai người, rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt ngờ vực.
Xâu chuỗi lại những gì nghe được5 trong đoàn phim vừa rồi, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ.
Cuối cùng cô nhận ra, giữa bọn họ hoàn toàn không có chuyện gì để nói, Cô chỉ có thể ngượng ngùng sở mũi, chuẩn bị rời đi.
Trong lúc xoay người đi, cô nghe thấy tiếng đạo diễn ở gần đó đang đi về hướng này,
Anh Thượng, đoàn làm phim quá lớn, anh đi một mình rất dễ lạc đường, để tôi đưa anh ra ngoài...
Vừa nghe thấy tiếng đạo diễn, Hạ Trường Duyệt nhớ lại chuyện bản thân trốn việc, lòng bàn chân như được bôi dầu, lập tức chuồn êm! Sau lưng, người đàn ông đút hai tay vào túi quần, nhìn bóng dáng lẩn như trạch của cô thì nhếch mép nở một nụ cười khó hiểu.
Anh ta không ngăn cản cô, mà ung dung dời mắt, quay người đi đến chỗ đạo diễn.
Anh Thượng, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?
Đạo diễn đi tới, chỉ kịp nghe thấy âm thanh loáng thoáng biến mất ở ngã rẽ.
Bất ngờ đụng phải một con cáo nhỏ ở đoàn làm phim thôi
Người đàn ông được gọi là anh Thượng bỗng bật cười vô cùng gian manh.
Đạo diễn nhìn ngây cả người, đến nỗi quên cả việc hỏi anh ta tại sao lại có cáo xuất hiện trong đoàn, ngớ ra mấy giây rồi vội cung kính nói.
Cậu Dịch bảo tôi tiễn anh về, ngoài ra còn bảo tôi chuyển lời đến anh là cậu ấy sẽ nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của anh.
..
Trong mắt người đàn ông lóe lên tia sáng âm u, chẳng ư hừ gì, cất bước đi ra khỏi đoàn làm phim.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.