• 7,731

Chương 52: Là anh hãn thần bí kia!


Chần chừ mấy giây cô mới ngoan ngoãn lên xe.

Rầm....

Cửa xe đóng sầm lại.

Hạ Trường Duyệt chỉ cảm thấy cơ thể bỗng bay lên không, sau một hồi đất trời mù mịt, cô bị người đàn ông đè chặt dưới thân.


Nghiêm Thừa Trì, đừng làm ở đây...
Nhận ra phản ứng trên người anh, Hạ Trường Duyệt vời giơ tay chống lên ngực anh.


Em có tư cách gì mà cò kè mặc cả với tôi?
Nghiêm Thừa Trì bóp cổ cô, lạnh lùng mỉa mai, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của cô, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Một giây sau, anh cúi đầu khóa chặt môi cô.

Giữa xe từ từ nâng lên tấm che màu đen, ngăn toa xe thành hai không gian.

Lúc Hạ Trường Duyệt mơ màng tỉnh lại thì đã thấy mình nằm ở trong phòng biệt thự, khắp người đau nhức, đói meo nhưng lại không có sức đứng dậy ăn cơm.

Cô quay đầu nhìn, Nghiêm Thừa Trì đã không còn ở trong phòng.

Anh đã đi rồi sao? Hạ Trường Duyệt cố chống người ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tối...

Trong phòng tắm bỗng vọng ra tiếng nước chảy, khuấy động dây thần kinh nhạy cảm của cô.

Anh vẫn chưa đi?

Hạ Trường Duyệt cứng người, thoáng chốc lại trở nên khẩn trương.

Thấy bóng người cao lớn đi ra khỏi phòng tắm, cô nắm chặt chăn bằng hai tay, nuốt nước miếng.

Nghiêm Thừa Trì làm như không nhìn thấy cô, đi thẳng lên trước, nhấn điện thoại nội bộ ở đầu giường, bảo người làm bưng đồ ăn lên.

Sau đó vắt khăn mặt trên tay vào tay cô, ngồi xuống cạnh cô.

Anh chỉ choàng một chiếc áo choàng tắm màu xám trên người, dây lưng bên hông buộc lỏng lẻo.

Mái tóc ngắn màu đen ướt sũng nước, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống lồng ngực săn chắc của anh...

Hạ Trường Duyệt nhìn xuống khăn mặt trên tay, sau đó lại ngẩng lên nhìn mái tóc ướt sũng của anh, lập tức hiểu được ý anh.

Dù đang khó chịu, cô cũng đành phải đứng lên, ngoan ngoãn lau tóc cho anh.

Đến khi lau khô tóc thì quản gia cũng bưng đồ ăn lên phòng.

Hạ Trường Duyệt đã đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng vẫn chưa thể ăn cơm được mà phải phục vụ ông lớn là anh trước.

Đến khi Nghiêm Thừa Trì ăn xong, cô đã đói đến mức thậm chí không cầm nổi đũa...

Cô oán hận lườm anh, thấy mặt anh lạnh tanh lại vội vàng quay đầu đi, sợ làm anh không vui.

Cô gắng gượng bởi một bát cơm, ngồi im ăn.


Ăn no rồi hả?
Nghiêm Thừa Trì liếc cô, trong mắt lóe lên ánh sáng khiến cô khó hiểu.

Cô gật đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó lại bị nhấc bổng lên, vững vàng rơi vào lòng Nghiêm Thừa Trì, bị anh bế đến bên giường.


Em ăn no rồi thì đến tôi ăn.


Hạ Trường Duyệt ngớ ra mấy giây mới lấy lại tinh thần, nhưng đã mất cơ hội.

Đến khi anh thỏa mãn thì cô đã hoàn toàn ngủ mê mệt.

Ánh trăng dìu dịu.

Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi màn cửa bay phất phơ.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng lờ mờ.

Ánh lửa sáng tỏ lấp lóe nơi ban công, kèm theo từng làn khói trắng.

Nghiêm Thừa Tì chỉ mặc áo ngủ trên người, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá.

Nhớ lại câu hỏi mà phóng viên hỏi trong buổi họp báo, đôi mắt mê hoặc của anh tối sầm lại, ngay lập tức dụi mạnh tàn thuốc lá nóng bỏng tay lên hàng rào, quay đầu nhìn về phía người đang ngủ say trong phòng, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Anh vừa đi tới gần cô thì bên tai bỗng truyền đến một hồi chuông điện thoại.

Là trong túi xách của cô.

Trong đầu anh lập tức hiện lên cuộc trò chuyện giữa cô và An Thần Húc trong phòng trang điểm chiều nay.

Anh cất bước đi đến, lấy điện thoại trong túi xách cô ra, đồng tử co lại khi nhìn thấy cuộc gọi hiển thị trên điện thoại.

Là anh Hãn thần bí kia!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.