Chương 59: Em muốn tôi cưới em?
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 732 chữ
- 2022-02-04 08:16:39
Cô muốn nhìn anh, cho dù chỉ là đứng từ xa nhìn cũng được.
Nhưng cô sợ rằng, cô ở bên cạnh sẽ chỉ làm anh tổn thương hơn.
Mà Hãn Hãn lại còn có nguy cơ bị anh phát hiện ra bất cứ lúc nào...
Hạ Trường Duyệt cắn môi, hai tay túm chặt mép chăn bên cạnh.
Cô vừa dứt lời, không khí trong phòng lập tức ngưng đọng, sự quỷ dị mơ hồ làm người sợ hãi.
Nghiêm Thừa Trì xoay người, thân hình cao to, sừng sững lạnh lùng.
Ánh mắt anh tàn bạo nham hiểm, trừng trừng nhìn Hạ Trường Duyệt nhỏ bé đang cúi thấp đầu trước mặt mình! Vì anh đánh An Thần Húc nên cô muốn bỏ anh sao? Nếu cô yêu An Thần Húc như vậy, sao không ở lại bên cạnh anh ta? Hay bởi vì nhà họ Hạ nghèo hèn mà nhà họ An không ưng mắt, nên mới không cưới cô vào hào môn giàu có? Tay Nghiêm Thừa Trì co lại, nắm chặt.
Khuôn mặt hoàn mĩ của anh được sương khói mờ mịt bao phủ.
Anh nghiến răng,
Em lặp lại lần nữa xem?
Hạ Trường Duyệt đời người.
Nhìn vào đôi mắt đen thẫm của anh, cổ họng cô lập tức nghẹn lại.
Cô chần chừ thêm vài giây, mới rụt rè mở miệng.
Lúc trước là do vấn đề hợp đồng, tôi mới đồng ý dọn đến đây.
Nhưng tôi không thể ở mãi nơi này được.
Sớm muộn rồi anh cũng sẽ kết hôn, tôi chỉ muốn biết, khi nào tôi mới được rời khỏi đây.
Nếu có thể, cô muốn đi ngay bây giờ, nhưng cô không dám nói thẳng.
Cô sợ Nghiêm Thừa Trì sẽ tức giận, nên chỉ có thể dùng cách ngầm ám chỉ.
Rõ ràng cô rất muốn anh thả cô đi, nhưng lời nói vừa thốt ra, con tim của cô như bị bóp nghẹt.
Chỉ cần cô nghĩ rằng, bên cạnh anh sớm muộn gì cũng sẽ có một phụ nữ khác, chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời anh trở thành vợ anh, thì lồng ngực của cô lập tức đau đớn không thở nổi.
Đến lúc đó, sớm muộn gì anh cũng sẽ quên cô...
Hạ Trường Duyệt nghiến rách môi, mùi máu tanh lan ra, khiến cô đau đớn.
Em muốn tôi cưới em?
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì biến đổi, anh lạnh lùng nhướng mày, nhìn vào mắt cô với vẻ tò mò dò xét.
Cô rời khỏi anh không phải bởi vì An Thần Húc, mà vì sợ anh sẽ kết hôn sao...
Là cô còn nghĩ đến anh, hay vẫn muốn rời khỏi anh, nên mới nói dối để sánh đôi cùng An Thần Húc?
Không phải...
Tốt nhất là không phải.
Nghiêm Thừa Trì lạnh lùng ngắt lời cô.
Anh đi tới, đưa tay siết chặt cằm, ép cô ngẩng đầu lên.
Đôi mắt anh sắc lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, gằn từng tiếng.
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ cưới người đàn bà như cô đâu!
?
Khuôn mặt Hạ Trường Duyệt trắng bệch, đôi môi hồng run rẩy.
Cô muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh đẩy cô ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cô cố kìm nén, nhưng nước mắt đã lập tức tuôn ra từ khóe mắt.
Rõ ràng cô muốn rời khỏi đây, nhưng khi nghe chính miệng anh nói sẽ vĩnh viễn không cưới cô, trái tim cô lại giống như bị xé nát.
Không biết anh có còn nhớ, anh đã từng nói, cả cuộc đời này anh sẽ không cưới bất kì người con gái nào khác...
Hạ Trường Duyệt nằm vật xuống giường, cơ thể nhỏ bé co rúm lại, ôm chính mình thật chặt.
Cô cứ nằm như vậy nhìn chằm chằm lên trần nhà, cho đến khi trời sáng.
Ngày hôm sau.
Cô đến đoàn phim rất sớm.
Cô ôm phần kịch bản chưa sửa xong, do dự đứng ở bên ngoài phòng họp, không biết nên đi vào giải thích với đạo diễn như thế nào.
Biên kịch Hạ, sao cô còn đứng bên ngoài thế? Đạo diễn đang đợi cô đấy.
Nhân viên đoàn phim đi ra, nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đứng ở cửa nên tỏ ý nhắc nhở.
Tôi sẽ vào ngay.
Hạ Trường Duyệt tái mặt, cắn chặt răng.
Cô biết mình không thể né tránh, nên bất chấp đi vào.