Chương 70: Bị tóm gọn!
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 678 chữ
- 2022-02-04 08:16:40
Đôi mắt to đen láy của cậu nhóc sáng lên!
Một giây sau, thoáng thấy bóng dáng quen thuộc dựa trên ghế lái phụ, thần kinh cậu run lên, lập tức trốn vào bụi hoa, nằm sấp không nhúc nhích, nhìn chằm chằm chiếc xe đang chậm rãi lái ngang qua cậu.
Trong nháy mắt khi xe sắp lái vào cổng, Nghiêm Thừa Trì đột nhiên ngoảnh đầu lại.
Anh luôn cảm thấy mình bỏ qua cái gì đó từ nơi xa xăm, nhưng ngoảnh đầu ra sau thì lại chẳng thấy gì cả.
Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của Hạ Trường Duyệt...
Xe vừa lên đường cô đã ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay hơi tái nhợt, hai cánh tay vẫn nắm chặt lấy dây an toàn, cứ như sợ anh vứt cô xuống xe vậy.
Vừa ngủ, cô đã dựa vào vai anh, suýt hại anh không thể nào lái xe.
Anh nở nụ cười cưng chiều, rời mắt khỏi cô, lái xe vào biệt thự.
Cậu Trì...
Suyt...
Nghiêm Thừa Trì nhìn lướt qua quản gia,ra dấu cho ông đừng lên tiếng.
Sau khi dừng hẳn xe, anh vòng qua ghế lái phụ, nhẹ nhàng bế Hạ Trường Duyệt đang ngủ lên.
Cô thật sự đã mệt lắm rồi, ngủ suốt đoạn đường, thậm chí về đến nhà vẫn chưa tỉnh.
Động tác của Nghiêm Thừa Trì rất nhẹ nhàng.
Anh bế cô như bể công chúa, chuẩn bị quay người đi vào biệt thự.
Nhưng lúc này Hạ Trường Duyệt hơi cau mày, mở hé mắt nhìn anh.
Nghiêm Thừa Trì tưởng cô bị đánh thức, ai ngờ chỉ trong chớp mắt cô lại mệt mỏi nhắm mắt lại, cọ vào ngực anh như chú mèo nhỏ, ngủ tiếp.
Nghiêm Thừa Trì nở nụ cười cưng chiều, bế cô về phòng, đặt cô lên giường.
Vừa định đắp chăn cho cô thì khóe mắt bỗng thấy con thú bông bọ rùa vẫn chưa bị vứt bỏ đang nằm ở đầu giường, lông mày anh nhíu chặt lại.
Nhớ lại vừa rồi lúc lái xe vào biệt thự, hình như anh đã hiểu vì sao lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Nghiêm Thừa Trì đứng thẳng người, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Một giây sau, anh nhanh chân rời khỏi phòng, cất bước đi ra ngoài biệt thự.
Xe vừa khuất mắt, cậu nhóc trốn trong bụi hoa liền yên tâm bò ra ngoài, đứng trước cổng biệt thự, sốt ruột đi tới đi lui.
Cậu vừa mới thấy Tiểu Duyệt Duyệt, thế mà Tiểu Duyệt Duyệt lại ngủ thiếp trên xe của ông thô lỗ, không nhìn thấy cậu.
Đại vương Hãn Hãn không vui, cậu muốn đi vào tìm Tiểu Duyệt Duyệt! Nhưng tường của nhà ông thô lỗ cao thế kia, cậu không trèo qua nổi.
Làm sao đây, làm sao bây giờ đây? Cậu nhóc lượn quanh tường mấy vòng, sau đó nhìn vào hàng rào ở cạnh cửa.
Bên cạnh phòng bảo vệ có một hàng rào, có thể trông thấy đài phun nước ở giữa sân.
Nếu cậu thuận lợi tránh thoát phòng trực, có lẽ sẽ chui được vào từ nơi đó.
Cậu chớp đôi mắt to, áp người sát tường, di chuyển ra ngoài.
Vượt qua cổng chính, vòng qua phòng bảo vệ, cậu nhón chân, lặng lẽ tới gần.
Cậu lấy hai bàn tay nhỏ xíu che miệng, thở cũng không dám thở mạnh, sợ bị bảo vệ phát hiện.
Khó khăn lắm mới chạy tới chỗ hàng rào, cậu thò đầu vào trong xem thử, vừa khéo có thể chui lọt, hoàn hảo! Chờ đúng thời cơ, cậu nhóc ném ba-lô vào trong trước, vừa leo lên hàng rào thì trên đỉnh đầu bỗng phủ xuống một bóng râm.
Chợt, một đôi giày da sáng bóng đập vào mắt cậu.
Giọng nói hấp dẫn quyến rũ của Nghiêm Thừa Trì toát ra vẻ đùa giỡn,
Nhóc con, đây là nhóc định lẻn vào nhà tôi ăn trộm ư?
Cậu nhóc ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Nghiêm Thừa Trì từ trên trời rơi xuống bằng đôi mắt to đen láy, cứng đơ người, quên cả chạy, ngơ ngác đứng đó giằng co với anh.