Chương 702: Em chính là liều thuốc của anh (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 563 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
[Nghiêm Thừa Trì, em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ...
Nếu bây giờ anh ở bên cạnh em thì tốt biết bao...] Giống như tỏ tình, lại giống như là8m nũng, vô cùng giống dáng vẻ năm ấy của cô.
Nghiêm Thừa Trì đứng ngẩn ngơ hồi lâu, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Trông thấy căn phòng kia vẫn sáng đèn, mắt anh lóe lên, nôn nóng mở cửa xe, rảo bước đi vào trong khách sạn.
Anh biết số phòng của Hạ Trường Duyệt.
Nhớ tới tin nhắn cô gửi tới di động của mình, anh không thể khống chế được mà muốn tới tìm cô.
Cho dù không thể nhìn thấy, nhưng anh vẫn muốn đứng ở nơi gần cô nhất, bầu bạn cùng cô...
Tinh!
Cửa thang máy mở ra, Nghiêm Thừa Trì định bước vào trong, thì đột nhiên có một nhân viên giao đồ ăn đi lướt qua, trên tay còn xách hộp thức ăn ngoài, đồng thời tiến vào thang máy cùng anh, bấm cùng một
tầng.
Nghiêm Thừa Trì lơ đãng liếc đơn giao hàng trên tay cậu ta.
Trông thấy số phòng đặt đồ, anh sững người.
Ngay sau đó, anh ngẩng đầu nhìn nhân viên.
Cô cầm khăn lông trên tay, ngồi xuống ghế, uể oải lau tóc.
Cô sắp chết đói tới nơi mà sao đồ ăn gọi ngoài vẫn chưa đến nhỉ? Hạ Trường Duyệt vứt khăn lông, duỗi tay túm lấy di động, chuẩn bị gọi điện hỏi.
Cô chưa kịp gọi, thì chuông cửa đã vang lên.
Muộn như vậy cô vẫn chưa ăn, còn đặt thức ăn ngoài không dinh dưỡng thế này? Sắc mặt Nghiêm Thừa Trì đanh lại.
Trước khi nhân viên mở miệng, anh đã lên tiếng trước,
Tôi sẽ bồi thường hộp cơm này, ngoài ra, tôi sẽ trả gấp mười lần phí giao hàng, cậu làm cho tôi một việc.
Lúc Hạ Trường Duyệt ra khỏi phòng tắm là đã hơn nửa tiếng sau.
Vào...
Chiếc xe thể thao lướt như bay, phóng vụt qua phố xa, cuối cùng dừng lại trước cửa khách sạn.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt như điêu khắc của Nghiêm Thừa Trì.
Anh nhìn đăm đăm về phương hướng nào đó của tòa nhà cao tầng.
Người gọi đổ họ Hạ phải không?
Nhân viên giao hàng ngẩn ngơ.
Anh đưa tay nhận lấy hộp thức ăn trên tay đối phương, mở nắp hộp cơm ra.
Nhìn thấy món ăn bên trong, Nghiêm Thừa Trìnhíu mày.
Anh đặt cái chăn 3trong tay lên bàn, tóm lấy chiếc áo khoác trên thảm Tatami, lập tức xông ra ngoài.
Cậu Cả, muộn thế này cậu còn muốn ra ngoài sao?
T9rông thấy Nghiêm Thừa Trì xuống tầng, quản gia kinh ngạc hỏi.
Chưa dứt lời, bóng dáng của Nghiêm Thừa Trì đã biến mất trong tầm mắt, n6hanh như gió thổi...
Cô Hạ, xin chào, tôi là nhân viên giao đồ ăn cho cô.
Tốt quá! Cuối cùng cũng tới.
Còn không tới nữa, cô sẽ chết đói mất...
Hạ Trường Duyệt kích động nhảy khỏi ghế, chạy ào về phía cửa.
Cô liếc mắt nhìn qua lỗ mắt mèo, xác định đúng là nhân viên giao hàng, lập tức mở cửa.
Xin lỗi, vì tắc đường nên tôi tới muộn.
Trông thấy Hạ Trường Duyệt, cậu ta rối rít lên tiếng giải thích.
Không sao, không sao, tới là tốt rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.