• 7,730

Chương 72: Mẹ nhóc là ai?


Lại hỏi chuyện này? Sao ông thô lỗ cứ thích hỏi mình chuyện này thế nhỉ? E Cậu cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông thô lỗ...

Ví dụ như quan hệ giữa ông và Tiểu Duyệt Duyệt là thế nào? Ví dụ như ông và Tiểu Duyệt Duyệt ở chung với nhau, vậy ông có phải là ba của cậu không? Cậu nhóc hơi híp đôi mắt to ranh mãnh lại, lanh lẹ trèo lên ghế sô pha, bò đến chỗ Nghiêm Thừa Trì, ngồi vào lòng anh.

Nghiêm Thừa Trì ngẩn ra, hơi bất ngờ cái nhìn cậu nhóc đang ngồi trong lòng.

Anh thể mà lại khẩn trương lên khi nhìn thấy cái đầu nhỏ đang dựa vào ngực mình.

Anh chưa từng ôm đứa bé nào nhỏ như vậy.

Cậu nhóc vừa rồi còn tinh nghịch, giờ phút này đã ngoan ngoãn dựa vào người anh, mềm mại và yếu ớt như cục bột nhỏ.

Anh không nói được cảm giác khác thường đang chảy xuôi trong lòng, hồi lâu sau cũng chưa bình tĩnh lại.

Anh lặng lẽ siết chặt cánh tay đang ôm cậu nhóc, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh anh
yêu
Hạ Trường Duyệt vào bốn năm trước.

Đó là lần đầu tiên của cô.

Mặc dù rất căng thẳng, nhưng cô vẫn không chùn bước giao mình cho anh, sau đó sợ hãi hỏi anh, nếu cô có em bé thì phải làm sao đây?

Em bé...

Khi đó, thậm chí anh đã tưởng tượng nếu cô mang thai thật thì sẽ như thế nào? Con của bọn họ sẽ giống anh nhiều hơn hay giống có nhiều hơn? Bốn năm trôi qua, nếu bọn họ có con thật thì cũng gần bằng cậu nhóc trước mặt nhỉ? Nếu...

Tiếc rằng không có nếu như...

Cuối cùng cô vẫn phản bội anh, tự tay đẩy anh xuống địa ngục! Sao cô lại sinh con cho anh được chứ? Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì trở nên u ám, siết chặt cánh tay đang ôm cậu nhóc.

Lần thứ hai...

Mỗi lần nhìn thấy đứa bé này, anh luôn không diễn tả được cảm xúc của mình, thậm chí bắt đầu hoang tưởng có phải mình có con trai thật không.


Nhóc tên là gì?
Nghiêm Thừa Trì cất giọng trầm khàn, nhìn cậu nhóc trước mặt.


Cục cưng bạ!
Cậu nhóc đáp không chút suy nghĩ.

Cậu là Cục cưng bự của Tiểu Duyệt Duyệt, thế nên không tính là nói dối.

Nghiêm Thừa Trì nhíu mày, như thể không hài lòng với câu trả lời của cậu nhóc.

Cục cưng bự, nghe sao cũng không giống tên riêng.


Nhóc lén lút vào biệt thự của tôi là định làm gì?
Nghiêm Thừa Trì xoay người cậu nhóc ngay ngắn lại, nhìn thẳng vào cậu bằng đôi mắt sắc bén, trầm giọng hỏi.


Đừng hòng lừa tôi, nếu không tôi bảo đảm hôm nay nhóc nhất định sẽ không thể ra khỏi nơi này.

Tìm mę...
Cậu nhóc xoắn xuýt mấy giây, đôi mắt to tròn lập tức ngẩn nước, hít mũi thật mạnh.


Mấy ngày rồi cháu không gặp mẹ, cháu nhớ mẹ.


Nghiêm Thừa Trì nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú hơi run lên.

Trong biệt thự của anh chỉ có một người phụ nữ...


Mẹ cháu là người giúp việc ở đây, bà ấy phải kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian chăm sóc cháu.

Cháu nhớ bà ấy nên lên đến đây thăm bà ấy.
Cậu nhóc giơ bàn tay bé xíu lên chùi nước mắt, nhìn anh với vẻ mặt vô cùng đáng thương.


Người giúp việc?
Cánh tay ôm cậu nhóc của Nghiêm Thừa Trì hơi nới lỏng, khoé môi nhếch lên nụ cười tự giễu.

Anh điên mất rồi, nghe cậu nhóc tới đây tìm mẹ, thể mà lại tưởng cậu đến để tìm Hạ Trường Duyệt.

Rốt cuộc anh đang mong chờ điều gì? Anh nhớ lần trước cậu nhóc đã nói với anh là cậu không có ba, sống một mình với mẹ.

Không ngờ mẹ của cậu nhóc lại làm ở biệt thự của anh.

Khu biệt thự rất rộng.

Ngoài những nơi anh thường ở không cho người không phận sự đi vào, thì khu vực xung quanh quả thật có rất nhiều người giúp việc đang làm việc.

Không biết mẹ của cậu nhóc trước mặt rốt cuộc là ai?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.