• 7,731

Chương 74: Có nên khai ra tiểu duyệt duyệt không?


Nghiêm Thừa Trì đi ra khỏi phòng ăn, bước đến xách cậu nhóc lên, quay người đi đến trước xô pha đặt cậu lên đó, rồi ung dung nhận lấy danh sách từ tay quản gia.

Anh không vội coi mà nhìn cậu nhóc đang căng thẳng ngồi trước mặt mình trước.

Hình như cậu còn sốt ruột hơn cả anh.

Là thật sự gấp gáp muốn tìm thấy mẹ, hay vì chột dạ? Nghiêm Thừa Trì nhếch mép nở nụ cười gian tà, chậm rãi lật danh sách, nhíu mày nhìn lướt qua vài trang.


Nhiều người vậy sao?

Báo cáo cậu Trì, cả khu biệt thự, tính luôn sân golf phía sau, trường bắn và bể bơi thì thường ngày đã có rất nhiều người giúp việc chăm sóc rồi, cộng thêm người giúp việc của khu biệt thự chính...

Được rồi, tôi biết rồi, ông nói cho tôi biết luôn đi.

Trong những người này có người phụ nữ nào tên là Mỹ Lệ không?
Nghiêm Thừa Trì lạnh lùng ngắt lời quản gia, ném danh sách lên bàn, cất tiếng.

Nghe vậy, cậu nhóc lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn quản gia chằm chằm bằng cặp mắt đen láy, bắt đầu âm thầm tính toán xem lát nữa phải chạy đi đâu mới tránh được kiếp nạn này.

Lỡ như bị bắt, cậu có nên khai ra Tiểu Duyệt Duyệt không?
Có ạ.
Quản gia trả lời vô cùng dõng dạc.

Thấy Nghiêm Thừa Trì ngẩn người, ông vội giải thích,
Cô này tên là Trương Mỹ Lệ, là nhân viên quét dọn ở sân golf.

Có điều, không khéo là hôm nay cô ấy không khỏe nên đã xin nghỉ, không có trong biệt thự ạ.
Nói xong, quản gia vội vàng lật đến trang danh sách cuối cùng, chọn ra một tấm ảnh kẹp bên trong, đưa cho Nghiêm Thừa Trì.

Anh nhìn lướt qua, nheo mắt lại.

Cô Trương Mỹ Lệ này thật sự rất đen, mắt cũng không to...

Nghiêm Thừa Trì cầm tấm ảnh xem kĩ hơn, sau đó nhíu mày nhìn cậu nhóc trên xô pha.

Hai mẹ con cho người ta cảm giác chênh lệch rất lớn.

Nghe thấy thật sự có người tên Mỹ Lệ, cậu nhóc đang định chạy trốn bỗng ngẩn ra, một giây sau liền lao tới Nghiêm Thừa Trì đang cầm tấm ảnh quan sát cậu, mắt đỏ hoe ôm lấy tấm ảnh:
Mẹ!



Chú ơi, mẹ cháu không khỏe, cháu muốn về nhà chăm sóc mẹ.
Cậu nhóc ôm tấm ảnh vào lòng, vô cùng đáng thương nhìn Nghiêm Thừa Trì, nước mắt to như hạt đậu nói rơi là rơi.

Không đợi Nghiêm Thừa Trì lên tiếng, cậu lập tức đeo ba-lô lên, quay người chạy ra ngoài.

Quản gia hơi ngẩn ra, chợt nhìn sang Nghiêm Thừa Trì,
Cậu Trì, cứ để thằng bé đi như thế ạ?

Nếu không thì sao?
Nghiêm Thừa Trì tức giận hỏi lại, ánh mắt lấp lóe, nhớ lại đôi mắt ngấn lệ của cậu nhóc, trong lòng ngột ngạt đến khó chịu.


Cho cái cô Trương Mỹ Lệ đó nghỉ thêm hai ngày, không cần phải tới làm gấp, tăng lương cho cô ta.

Còn nữa, tháng này thưởng cho cô ta thêm một tháng lương.
Nói xong, Nghiêm Thừa Trì quay thân hình cao to cất bước lên lầu.

Về đến phòng, Hạ Trường Duyệt vẫn đang ngon giấc trên giường.

Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen sâu thẳm, trong đầu cứ lởn vởn hình bóng của cậu nhóc vừa rồi.

Có khoảnh khắc, thậm chí anh đã mong rằng đó là con của mình.

Nghiêm Thừa Trì im lặng nắm chặt bàn tay để bên người.

Ánh mắt nhìn Hạ Trường Duyệt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Bốn năm trước, cô trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi anh khi anh hai bàn tay trắng, sao lại sinh con cho anh được chứ? Nghiêm Thừa Trì nghiến chặt răng, đứng dậy quay người rời khỏi phòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.