Chương 745: Cuộc gặp gỡ hoàn hảo (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 563 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
Bây giờ có bị đánh chết em cũng không thể đi được!
Vừa nghe anh nói, Hạ Trường Duyệt lập tức gân cổ lên.
Nhìn vào đ8ôi mắt đen sâu thẳm của Nghiêm Thừa Trì, cô không kìm được mà vươn tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh, lẩm bẩm,
Ban nãy3 anh gọi em à? Không phải anh không nhận ra em sao?
Nhớ đến sự lạnh lùng trong bữa tiệc của anh, Hạ Trường Duyệt cắn môi, 9ngẩng đầu lên, cắn lên lồng ngực của anh.
Shh...
Nghiêm Thừa Trì hít vào một hơi, vô thức vươn tay muốn đẩy cô ra6.
Hạ Trường Duyệt, anh lặp lại một lần nữa, chuyện của anh không cần em lo, quay về ngay!
Nghiêm Thừa Trì nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của cô, trong đầu hiện lên giấy kiểm tra ở bệnh viện.
Sức khỏe của cô không ổn, sốt cao vừa đỡ, lại còn sinh hoạt không đúng giờ giấc để bám theo Dương Mộc Nhã.
Nếu hôm nay anh không tới, cô định ngủ cả đêm trước cửa như vậy sao? Liệu cô có từng nghĩ tới hay không, sức khỏe của cô làm sao chịu nổi?
Bàn tay to đè lên đầu cô, cuối cùng chỉ chiều chuộng vuốt ve mái tóc mềm, mặc cho cô cắn anh như đang trút giận. 5
Hồi lâu sau, Hạ Trường Duyệt mới nhả ra, nhìn anh rồi cười tít mắt,
Anh đau, vậy thì em không phải nằm mơ nhỉ?
Nghiêm Thừa Trì:
..
Trợ lý Kim:
.
Trợ lý Kim hoàn hồn, lập tức giơ tay che mắt, quay lưng đi, giả vờ không nhìn thấy gì.
Cô Hạ, cách cô chứng minh mình không nằm mơ, không cắn bản thân mà lại cắn người khác, liệu có kì quặc quá không?
Cậu Trì, cửa sổ mở to quá, để tôi đi đóng!
Trợ lý Kim sợ lại nghe thấy Hạ Trường Duyệt nói những lời kinh hãi thế tục nên vội vàng tìm cớ rồi đi về phía cuối hành lang.
Nghiêm Thừa Trì nhìn ánh mắt cố chấp của Hạ Trường Duyệt mà thật sự muốn bóp chết cô!
Vậy thì chuyện của em cũng không cần anh lo.
Dù sao bây giờ em nhất định sẽ không bỏ đi!
Trông thấy đôi mắt lạnh lùng của anh, lòng Hạ Trường Duyệt xót xa, cô quay đi, không chịu nhìn anh.
Dẫu sao anh cũng không muốn nhận cô, muốn vạch rõ giới hạn với cô, còn tới đây quan tâm cô làm gì? Đồng cảm hay thương hại?
Hạ Trường Duyệt!
Tại em không điếc, anh không cần gào toáng lên như vậy, em nghe thấy.
Hạ Trường Duyệt đứng phắt dậy khỏi ghế.
Cô chỉ cao tới ngực anh, hoàn toàn không đủ khí thể.
Hạ Trường Duyệt chớp đôi mắt to, đứng luôn lên ghế,
Em mặc kệ anh nói gì, bây giờ em nhất định không đi.
Dù anh có khiêng em ra ngoài, em cũng sẽ quay trở lại.
Em...
Muốn em đi cũng được, vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đột ngột bỏ đi, có phải nhà họ Nghiêm xảy ra chuyện không?
Cặp mắt to long lanh của Hạ Trường Duyệt nhìn anh đầy lo âu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.