Chương 971: Chuyện quá khứ rành rành trước mắt (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 611 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Người đàn ông trước mặt đang yên lặng ngủ say, khuôn mặt điển trai còn rắn rỏi hơn hai mươi năm trước rất nhiều, càng tôn lên vẻ chín chắn trưởng th8ành qua năm tháng.
Chỉ là nằm trên giường bệnh suốt một thời gian dài, không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cũng không vận động, khiến sắc3 mặt ông trông rõ xanh xao đau ốm.
Nếu không phải lồng ngực ông vẫn phập phồng nhè nhẹ thì có lẽ bà sẽ cho rằng người nằm trước mắt mình đã9 chết rồi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Trường Duyệt, bà đã cảm thấy thân thuộc một cách khó hiểu.
Lúc đó, bà đã cho rằng trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp đến thế.
Đứa con gái mà bà tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không gặp, làm sao có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt bà như vậy.
Hạ Trường Duyệt vẫn còn nhớ như in những lời bà nói vào tối hôm đó.
Nhưng sao người mà bà đang tìm lại có thể là ba cô chứ? Không, không thể nào, hẳn là có nhầm lẫn gì rồi.
Trong ấn tượng của cô, tình cảm của ba mẹ cô rất tốt.
Nghe giọng cô, bà mới sực nhớ ra người 5phụ trách bệnh viện đã nói rằng người trong phòng bệnh này là được Nghiêm Thừa Trì đưa đến, mà Hạ Trường Duyệt lại ở đây, còn gọi Vệ Kinh Tư là gì nhỉ?
Ba à?
Đầu óc của Dương Mộc Nhã như đột nhiên mắc chứng Alzheimer, trở nên cực kì chậm chạp.
Bà đã cô đơn hơn hai mươi năm, chỉ vì để tìm người yêu cũ và con gái mình.
Khi họ gặp nhau trên phố Dương Quang, cô đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Dương Mộc Nhã vì không thể tìm thấy tin tức của người đàn ông kia.
Khi biết tin người đàn ông kia đã chết, bà thậm chí còn đến quán bar uống đến say mèm.
Nhìn Hạ Trường Duyệt đang đứng trước mặt, một lúc lâu sau, bà mới có thể thốt ra một câu,
Cháu vừa gọi Vệ Kinh Tư là gì?
Cô Dương, cô đang nói gì vậy? Ba không phải là Vệ Kinh Tư, tên ông là Hạ Hoa.
Hạ Trường Duyệt bỗng im bặt, ngẩng phắt đầu lên, mở to mắt nhìn Dương Mộc Nhã, người cô dường như bị đóng đinh xuống đất, đứng sững sờ bất động.
Trong tâm trí cô dần hiện lên từng cảnh kể từ khi quen biết Dương Mộc Nhã.
Dương Mộc Nhã cứng nhắc đi từng bước vào phòng bệnh.
Cô Dương, tại sao cô lại đến đây? Cô quen ba cháu à?
Hạ Trường Du6yệt ngẩn người, sau khi hoàn hồn thì tò mò hỏi.
Bước chân của Dương Mộc Nhã chợt khựng lại.
Mẹ cũng vô cùng thương cô, làm sao cô có thể không phải là con gái ruột của mẹ chứ.
Hạ Trường Duyệt vô thức lùi lại một bước, nhìn Dương Mộc Nhã trước mặt, tâm trí đột nhiên trống rỗng.
Trả lời câu hỏi của cô đi, cháu vừa gọi Vệ Kình Tư là gì? Ông ấy là ba của cháu, vậy tại sao năm nay cháu lại hai mươi lăm tuổi được chứ?
Dương Mộc Nhã bước tới, năm lấy vai Hạ Trường Duyệt, kích động nói.
Sau khi biết tuổi tác của Hạ Trường Duyệt, bà càng hoàn toàn gạt bỏ suy đoán của mình.
Nhưng không sao ngờ rằng, đứa con gái ruột thịt bà thương nhớ suốt nhiều năm qua đã xuất hiện từ lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.