Chương 997: Liều mình vì em (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 537 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Thằng nhóc Nghiêm Thừa Trì này không bảo vệ được con, để con chịu nhiều uất ức như thế, còn bị người ta xem thường, cục tức đó8 con nuốt trôi nhưng mẹ không nuốt trôi.
Con gái nhà họ Dương ta không phải để nhà họ Nghiêm bọn họ muốn cưới là cưới.3
Mẹ không cho phép con lén lút đi gặp cậu ta.
Nói xong, Dương Mộc Nhã kéo thẳng Hạ Trường Duyệt lên phòng, nhốt cố bê9n trong.
Vừa nghĩ tới Nghiêm Thừa Trì đang ở dưới nhà, một giây sau, Hạ Trường Duyệt liền chạy vội ra ban công.
Trông thấy thân hình cao lớn đứng ngoài cửa, tim cô thắt chặt.
Anh vẫn chưa đi...
Quản gia không cho anh vào, anh cũng không đi.
u phục màu đen bao lấy cơ thể cao ráo, anh ngạo nghễ đứng đó, gương mặt quyến rũ vô cùng bình tĩnh.
Khoảng cách quá xa, Hạ Trường Duyệt không nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ thấy bóng anh một mình lẻ loi.
Rầm rầm...
Mẹ, chuyện không liên quan đến Thừa Trì, anh ấy đối xử với con rất tốt.
Mẹ thả con ra đ6i, mẹ không thể nói không giữ lời, mẹ đã đồng ý cho chúng con ở bên nhau rồi mà!
Hạ Trường Duyệt đập mạnh cửa, tức đến phòng 5má.
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng, Dương Mộc Nhã đã bỏ đi.
Cô tựa vào ván cửa, từ từ tuột xuống, ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm lấy đầu gối, mờ mịt nhìn về phía ban công.
Không biết cô ngồi ngây ra bao lâu, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối xuống.
Hạ Trường Duyệt lấy lại tinh thần, vịn cửa đứng dậy, lại đi ra ban công, trông thấy Nghiêm Thừa Trì vẫn đứng đó thì nắm chặt hai tay lại.
Cô vô cùng đau lòng, quay người chạy về phía cửa phòng, đập mạnh cửa.
Mẹ, mẹ không thể ngang ngược như vậy, từ trước đến giờ Nghiêm Thừa Trì chưa từng chê xuất thân của con.
Lúc ở bệnh viện, mẹ cũng nghe thấy rồi đó, anh ấy thà từ bỏ quyền thừa kế Tập đoàn Nghiêm thị cũng muốn cưới con...
Hạ Trường Duyệt liên tục hét lên, nhưng ngoài cửa vẫn không có ai đáp lại cô.
Thời tiết đã trở lạnh, bên ngoài không có điều hòa như ở trong phòng, Nghiêm Thừa Trì đứng trong gió rét, trên người thậm chí không có cái áo khoác dày nào...
Hốc mắt của Hạ Trường Duyệt đỏ lên, nhoài ra hàng rào, chỉ muốn gần anh thêm chút nữa...
Như cảm giác được gì đó, Nghiêm Thừa Trì nãy giờ nhìn thẳng về phía trước đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên ban công.
Thoáng thấy bóng dáng cô ở trên ban công, anh khẽ giật mình, rồi chợt nhoẻn miệng cười.
Thừa Trì...
Nước mắt của Hạ Trường Duyệt lập tức rơi xuống, gọi lớn tên anh.
Đôi môi anh bỗng mấp máy, như đang nói gì đó, nhưng Hạ Trường Duyệt chẳng nghe được chữ nào.
Nhìn kĩ nhiều lần, cô mới nhìn ra tiếng qua môi anh, anh nói cô đi vào trong đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.